Sự thật chứng minh, cô gái nhỏ của anh quả nhiên rất thông minh, có thể nhìn thấu được điểm này.
Cảnh Ngọc Ninh bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhàn nhạt mở miệng: “Trước tiên cậu giúp tôi tìm người tra cho rõ ràng vấn đề này, sau đó tôi suy nghĩ cách để giúp cậu giải quyết.”
Tạ Kiêu nhẹ gật đầu.
Sau khi được Cảnh Ngọc Ninh nhắc nhở, anh ta cũng ý thức được chuyện này xảy ra quá kỳ quái, vội vàng gọi điện thoại cho người đại diện của anh ta, kêu người đại diện giúp anh ta tra ra vấn đề này.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Cảnh Ngọc Ninh mới tiếp tục nói: “Tiếp theo, tôi sẽ nói kế hoạch của mình một chút, hai người nghe xem có sửa đổi hoặc bổ sung gì không.”
Tạ Kiêu gật đầu cười nói: “Ừm, chị nói đi.”
Cảnh Ngọc Ninh nói kế hoạch của mình cho hai người bọn họ nghe một lần, hai người nghe xong đều cực kỳ đồng ý.
Tạ Kiêu vui vẻ giống như là tìm được cọng cỏ cứu mạng.
Dù sao vụ án này cũng kéo dài cả nửa tháng, còn chưa tìm được một phương án khả thi nào.
Bây giờ kế hoạch của Cảnh Ngọc Ninh Mặc dù chỉ là mới phác thảo, nhưng vừa nghe xong cũng cảm thấy cực kỳ hoàn mỹ không có kẽ hở.
Ba người bước ra từ phòng, sau đó chia tay nhau ở cửa.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không đi chung với Lục Trình Niên, dù sao thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, anh phải về công ty để làm việc.
Hơn nữa cô cũng tự mình lái xe đến đây, cho nên cũng không cần đưa đón, sau khi tạm biệt nhau thì trực tiếp lái xe rời đi.
Cô cũng không về thẳng Lục viên.
Cô lái xe về khu chung cư nhỏ của mình.
Mặc dù hiện tại cô đã đồng ý với Lục Trình Niên ở bên kia, nhưng cô còn có rất nhiều vật dụng sinh hoạt để ở bên đây.
Lục Trình Niên đã giúp cô sắp xếp chu đáo hết mọi thứ, không phải Cảnh Ngọc Ninh không hiểu, nhưng vẫn có nhiều thứ nên dùng của mình mới có cảm giác thoải mái, cho nên cô muốn mang đến.
Sau khi thu dọn đồ đạc, cô mang theo vali chuẩn bị đi ra ngoài, khóe mắt bỗng nhiên không cẩn thận lướt nhìn thoáng qua một cái hộp được đặt trên ghế sofa hẻo lánh.
Cái hộp màu đen, nhìn rất sang trọng, bên ngoài còn được bọc một lớp nhung đen.
Cô dừng lại một chút, xoay người lại mở chiếc hộp ra.
Một chiếc áo sơ mi đẹp đẽ xuất hiện trước mắt.
Đó là quà sinh nhật mà cô mua cho Mộ Ngạn Bân.
Vốn là muốn đợi đến sinh nhật của anh ta sẽ tặng cho anh ta, chỉ tiếc là không đến lúc đó, cô đã vạch trần được gian tình của anh ta và Cảnh Diệp Nhã.
Nghĩ đến đây, cô tự giễu cười một tiếng.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, từ trạng thái thương tâm khổ sở bởi vì người đàn ông kia gây ra, bây giờ trái tim đã chết lặng không còn cảm giác.
Xem ra con người thật sự rất giỏi thay đổi!
Cảnh Ngọc Ninh thả đồ vật trở về, suy nghĩ, lại bỏ vào vali của mình mang đi.
Dù sao mình cũng đã tốn rất nhiều tiền để mua, cũng mười mấy triệu chứ có ít gì.
Đồ vật đắt tiền như vậy để ở đây hít bụi thì quá đáng tiếc, không bằng bán đi còn có thể kiếm lại được chút tiền.
Cảnh Ngọc Ninh dùng tư thế xinh đẹp kéo vali đi ra ngoài.
Sau khi xuống lầu, cô bỏ vali lên xe, lái xe chạy về phía Lục viên.
Sau khi về đến Lục viên, cô trực tiếp nhốt mình trong phòng, bắt đầu lên kế hoạch giúp Tạ Kiêu.
Trưa hôm nay nói với anh ta chỉ là dàn ý của kế hoạch, đối với tình huống cụ thể thì không đủ để giải quyết, cho nên cô phải làm cẩn thận.
Bây giờ cô muốn chuẩn bị kế hoạch này cho hoàn thiện kỹ lưỡng hơn.
Sau khi làm xong kế hoạch, Cảnh Ngọc Ninh gửi tài liệu qua cho Tạ Kiêu.
Hồi trưa hai người đã kết bạn facebook với nhau, sau khi Cảnh Ngọc Ninh gửi tin nhắn xong, Tạ Kiêu cũng chưa trả lời lại, nghĩ là có lẽ đang bận, cho nên cô cũng không để ý, cô ném điện thoại di động qua một bên rồi đi xuống lầu.
Bây giờ đã là sáu giờ chiều.
Sau khi tính toán thời gian, chắc là Lục Trình Niên cũng sắp về đến nhà rồi.
Trong phòng bếp truyền ra mùi thức ăn thơm ngào ngạt, Cảnh Ngọc Ninh vươn vươn vai ra ngoài đi dạo một vòng, sau đó mới trở lại phòng khách.
Bên ngoài truyền đến tiếng động cơ xe hơi.
Cảnh Ngọc Ninh biết là Lục Trình Niên đã trở về, cô đi ra ngoài nhìn, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông mới vừa bước xuống xe.
Trên người anh bận áo sơ