Tô Thâm đã mở cửa xe cho cô và cung kính hỏi: “Mợ chủ, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh quay sáng nhìn két sắt ở trên ghế sau một lát rồi mới khẽ nói một tiếng: “Về nhà trước đã!”
Sau khi trở lại Lục Viên, thím Lưu thấy Tô Thâm nâng một két sắt lớn như vậy về, còn tưởng Cảnh Ngọc Ninh mua đồ trang sức gì quý giá.
Bà vui mừng, vội vàng đi tới đỡ, nhưng không ngờ khi đưa lên tầng và mở ra, chỉ thấy có một vòng cổ nhìn qua rất bình thường.
Cho dù kiểu dáng có chút tinh tế, nhìn qua miếng phỉ thúy vỡ phía trên có tỉ lệ cũng không tệ, nhưng hình như cũng không đắt tiền đến mức phải bỏ vào trong két sắt!
Thật ra Cảnh Ngọc Ninh cũng hơi lúng túng.
Ban đầu, Tô Thâm vốn chuẩn bị két sắt là vì đề phòng trong di vật mẹ cô để lại có vài thứ đắt tiền, sợ không dễ mang đi.
Kết quả đã gây ra một sự hiểu nhầm như vậy.
Cảnh Ngọc Ninh buồn cười, nhưng nghĩ đến mình cuối cùng cũng lấy lại được di vật của mẹ thì trong lòng vẫn rất cao hứng.
Cô đứng ở phía trước cửa sổ, đối diện với ánh sáng mặt trời và cẩn thận quan sát mặt trái của mặt vòng cổ.
Phía trên còn khắc mấy chữ nhỏ, là chữ cái viết tắt tên đầu của mẹ, m-t-v.
Mẹ mất quá đột ngột, tất cả mọi thứ trong nhà đều bị hai mẹ con kia chiếm mất, bây giờ cũng chỉ để lại cho cô có vật này.
Cảnh Ngọc Ninh nghĩ tới đây chỉ cảm giác trong lòng nóng lên.
Cô đi tới trước gương, tháo dây chuyền màu bạc mình thường đeo xuống và đeo chiếc vòng cổ có phong cách cổ xưa này lên.
May mà vòng cổ được chế tạo vô cùng tinh xảo, cho dù kiểu dáng hơi cổ một chút, nhưng đeo ở trên người vẫn không khiến cho người ta có cảm giác kỳ lạ.
Cô mỉm cười và nhét mặt vòng cổ vào trong áo, mượn cổ áo che nó đi, lúc này mới thỏa mãn vỗ nhẹ vào ngực mình và xoay người đi ra ngoài.
Buổi chiều, Cảnh Ngọc Ninh đi tới Văn Hóa Tinh Huy.
Cô đã giành được công ty mấy ngày, mấy hôm trước vẫn không có thời gian, hôm nay mới đích thân tới công ty thị sát.
Trước khi đi, cô đã gọi điện cho người hiện đang chịu trách nhiệm quản lý trong công ty, thông báo với bọn họ là mình sẽ tới trong hôm nay.
Khi cô đến công ty thì vừa đúng hai giờ chiều.
Người tiếp đón cô là một vị Phó tổng giám đốc họ Lâm.
Công ty giải trí không giống với các công ty khác, bởi vì nghệ sĩ đã chiếm hơn nửa thành viên trong công ty, nhân viên làm việc đúng giờ thật ra không nhiều bằng các ngành khác.
Đặc biệt là đối với Tinh Huy gần như phá sản, không ai muốn ngồi ở đây chờ chết cả. Hơn nữa Tinh Huy bị thu mua, đổi chủ khác, đây là chuyện mọi người đều biết.
Chủ mới muốn xử lý công ty thế nào vẫn còn là một thắc mắc, cho nên chỉ cần là người có chút ý nghĩ hoặc biện pháp, đều đã từ chức hoặc đi ăn máng khác trước khi công ty bị thu mua.
Chỉ còn lại một ít lính tôm tướng cua còn vẫn mờ mịt không biết chuyện mà thôi.
Phó tổng giám đốc Lâm dẫn cô đến văn phòng của cô và nói sơ qua một vài tình huống trước mắt của công ty cho cô biết.
Cảnh Ngọc Ninh cẩn thận phân tích, phát hiện không khác với trên tài liệu mà mình lấy được.
Bây giờ, Phòng Nghệ sĩ của công ty chỉ có mười nghệ sĩ, có một nhóm nam năm người phải chờ tới sang năm mới ký hợp đồng. Nói là nhóm nhưng thật ra chỉ là cứng rắn ép mấy nghệ sĩ có ưu điểm không quá rõ ràng lại cùng một chỗ mà thôi.
Còn có mấy nghệ sĩ nhỏ cũng không có mấy danh tiếng, cho đến tận bây giờ mấy tác phẩm có trong tay cũng chỉ là thái giám nhỏ hoặc cung nữ nhỏ trong bộ phim nào đó.
Phòng Quản lý lại càng không cần phải nói, người đại diện có chút năng lực đã sớm chạy, bây giờ bên trong chỉ có mấy người mới vừa tốt nghiệp, năng lực còn không bằng nghệ sĩ của mình.
Phòng Quan hệ Xã hội càng là thùng rỗng kêu to.
Nói đùa à! Nghệ sĩ nhà anh còn chẳng hot thì có gì tốt để quan hệ xã hội chứ!
Bọn họ chỉ ước gì kiếm được một vài chuyện xảy ra để bọn họ tăng thêm chút danh tiếng, được không?
Cho dù thì scandal tốt hay xấu