Hai người nhanh chóng đi tới bên trong, chỉ thấy đi qua khu cây cảnh và hòn non bộ, phía trước là một mặt hồ nước rộng lớn.
Trong bóng đêm, ánh đèn đường và ánh trăng chiếu xuống mặt nước hiện ra từng gợn sóng lấp lánh, lăn tăn phát sáng, không ngờ còn không nhìn thấy điểm cuối.
Người giữ cửa dẫn hai người lên mười bậc thang và vào đại sảnh, lại đi một đoạn thang cuốn, lúc này cuối cùng mới đến phòng riêng đã được đặt trước.
Phòng riêng này có tên gọi là Thủy Nguyệt, ngược lại rất phù hợp với phong cảnh lúc này.
Bên trong cũng được trang trí rất tinh tế theo phong cách cổ kính, ở trên vài chi tiết lại thiết kế khoa học kết hợp với tính hiện đại, làm cho khách hàng được thử nghiệm càng thêm thoải mái và thuận tiện.
Hướng chính nam là một cánh cửa sổ rất lớn, phía bên ngoài cửa sổ đối diện với mặt hồ, đứng ở đây còn nhìn thấy phạm vi rộng hơn ở phía dưới, thậm chí còn có thể thấy ánh đèn sáng ngời trên cầu đá cong cong, phong cảnh tao nhã lại mang theo một nét độc đáo riêng.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười nói: “Cảnh ở đây rất đẹp, tôi rất thích.”
Môi Lục Trình Niên khẽ cong lên.
Tất nhiên anh đã sớm tìm hiểu qua sở thích của cô nên mới chọn chỗ này để dẫn cô tới.
Hai người vào chỗ ngồi và gọi thức ăn.
Lại là món Cảnh Ngọc Ninh thích.
Cô bị sự ân cần và chu đáo của người đàn ông này làm cho hơi xấu hổ, luôn cảm giác như mình chiếm lợi quá nhiều, lại chẳng thể báo đáp gì cho anh.
Nghĩ đến vụ của Tạ Kiêu, buổi chiều cô ở trong phòng làm việc chờ các nghệ sĩ trở về rồi mới lên mạng kiểm tra.
Tạ Kiêu dựa theo cách cô nói đã đăng một bài trên mạng Facebook và có tiếng vọng rất lớn.
Mặc dù bây giờ còn không có hiệu quả gì chính xác, nhưng cô có lòng tin, chỉ cần thực hiện theo kế hoạch của cô thì không bao lâu nữa vụ này sẽ thành công viên mãn.
Vì vậy cô lại nói với Lục Trình Niên: “Anh không cần phải lo lắng về vụ của Tạ Kiêu đâu, tôi đã bắt đầu giải quyết, không bao lâu nữa sẽ xử lý rõ ràng chuyện này.”
Lục Trình Niên liếc nhìn cô, trong mắt vẫn thoáng có ý cười và khẽ nói: “Sao tôi có cảm giác mình không chỉ tìm một người vợ tốt, còn tìm được sự trợ giúp tốt thế?”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt.
Trong nháy mắt đó, có suy nghĩ nào đó chợt hiện ra trong đầu cô.
Cô nhìn Lục Trình Niên không nói gì nhưng trong lòng lại âm thầm hạ quyết tâm.
Ăn cơm xong, Cảnh Ngọc Ninh muốn đi tới phòng vệ sinh.
Trong phòng riêng thật ra cũng có phòng vệ sinh nhưng hiệu quả cách âm không tốt, cô không thích dùng.
Phòng vệ sinh công cộng ở chỗ cuối hành lang và ngay sát bên cạnh thang máy. Cảnh Ngọc Ninh ra khỏi cửa liền được nhân viên phục vụ hướng dẫn đi tới phòng vệ sinh nữ.
Cô vừa từ trong phòng vệ sinh đi ra thì bỗng nhiên thoáng thấy có bóng người quen thuộc đang đi về phía cô.
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt, cũng không biết vì sao giống như quỷ thần xui khiến mà cô lùi lại một bước, vừa vặn trốn ở phía cột ở cửa nhà vệ sinh.
Người đi tới chính là Mộ Ngạn Bân và Cảnh Diệp Nhã, còn có một người đàn ông trung tuổi đeo mắt kính gọng đen cùng đi với bọn họ.
Cảnh Ngọc Ninh nhận ra được đó là Lục Diễn Chi – một đạo diễn nổi tiếng trong nước.
Cô chỉ nghe ba người vừa nói vừa cười.
Lục Diễn Chi mỉm cười nói: “Trước đó tôi vẫn nghe nói cậu Mộ có một cô vợ vừa hiền lại rất xinh đẹp, tôi còn không biết là ai, bây giờ mới biết hóa ra là Diệp Nhã.”
Mộ Ngạn Bân mỉm cười nói: “Mấy năm nay cảm ơn đạo diễn Lục đã chiếu cố Diệp Nhã, hi vọng lần này chúng ta cũng có thể hợp tác vui vẻ.”
“Đó là chuyện đương nhiên rồi. Tôi nhìn Diệp Nhã trưởng thành lên, cô ấy rất có tiềm lực, nhất định sẽ trở thành ảnh hậu trẻ tuổi nhất trong thế hệ.”
Cảnh Diệp Nhã cũng cười nói: “Vậy phải cảm ơn lời chúc tốt lành của đạo diễn Lục.”
“Ẩn Xuyên Phương Hoa Lục là một kịch bản được tôi tốn công tốn sức đánh bóng mấy năm, trong này còn có rất nhiều tâm huyết của tôi nữa. Diệp Nhã, cô tuyệt đối không thể làm cho tôi thất vọng đấy!”
Cảnh Diệp Nhã ngoan ngoãn gật đầu: “Đạo diễn Lục yên tâm, tôi nhất định sẽ dốc hết sức thể hiện nhân vật này, tuyệt đối sẽ không để cho ngài phải thất vọng đâu.”
“Vậy là tốt rồi, như vậy thì tôi đã yên tâm rồi.”
Đám người đi qua trước mặt cô.
Bởi vì dáng người Cảnh Ngọc Ninh gầy, hôm nay lại mặc quần áo màu đen nên trốn ở phía sau cây cột sáng mờ sẽ không có ai