Nữ sinh kia rất hào phóng chia cho các cô mỗi người một lá cờ nhỏ có in tên đội xe của Quý Lâm Uyên.
Cuối cùng cô ta còn nhắc nhở Hoa Mộng Dao: “Người chị em, nể tình chúng ta đều là fan hâm mộ của Thần Xe, tôi có lòng tốt nhắc nhở cô một câu, ở nơi này tuyệt đối đừng ăn mặc kín như thế, rất dễ dàng bị người ta tưởng nhầm là gian tế do đối thủ phái tới đấy. Nhưng cô yên tâm, tôi tin tưởng cô, tôi vừa nhìn mắt cô đã có cảm giác rất quen thuộc, cho nên tôi cảm thấy cô tuyệt đối sẽ không phải là nội ứng!”
Cảnh Ngọc Ninh cảm giác được rất rõ ràng người Hoa Mộng Dao chợt cứng đờ.
Cô ấy ngượng ngùng cười: “Thật sao? Vậy cảm ơn sự tin tưởng của cô nhé!”
Cảnh Ngọc Ninh thật sự không nhịn được cười, vội vàng đổi chủ đề: “Còn bao lâu nữa thì cuộc thi đấu mới bắt đầu vậy?”
“Tám giờ.” Cô gái kia liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Sắp đến giờ rồi đấy.”
Cô ta đang nói, bỗng nhiên lại nghe phía đối diện vọng tới một tiếng cười vang.
Ngay sau đó là tiếng hoan hô vang lên như sấm, tay đua của tám đội xe đều ra sân thi đấu!
Hoa Mộng Dao lập tức lại phát điên rồi!
“A a a a a a… anh ấy đi ra rồi, quá ngầu, quá ngầu, cực ngầu luôn! Ninh Ninh, cậu thấy anh ấy không? Anh ấy ở trong chiếc xe đua màu xanh lam kia kìa, đôi mắt thật sâu lắng, làn da thật trắng. Mình đã một thời gian không gặp mà anh ấy hình như lại càng đẹp trai hơn rồi! Ô ô ô, thật sự là quá đỉnh, quá phong cách!”
Cảnh Ngọc Ninh:…
Tất cả tay đua đều đội ngũ bảo hiểm ngồi ở chỗ ghế lái. Cô vừa nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy được ánh đèn pha chiếu ra cực kỳ chói mắt, ngầu chỗ nào chứ?
Cô bất đắc dĩ kéo tay áo của cô ấy, khẽ nói: “Hoa Mộng Dao, cậu bình tĩnh một chút đi!”
“Tớ không bình tĩnh được!”
“Đừng quên cậu còn là một nữ minh tinh đấy.”
“Ôi, nữ minh tinh cũng cần yêu mà!”
Cảnh Ngọc Ninh:…
Cô thật sự chịu không nổi chị em tốt háo sắc này, chỉ có thể nghiến răng nói khẽ: “Dù nói thế nào đi nữa thì cậu cũng là cô chủ nhà họ Hoa, người đẹp số một trong giới giải trí. Cậu theo đuổi người ta sáu năm vẫn chỉ có thể chen trong một đám fan nhỏ mà hò hét cổ động, cậu có thấy mất mặt không hả?”
Hoa Mộng Dao:…
Cô ấy quay đầu, trừng mắt nhìn Cảnh Ngọc Ninh với vẻ oán hận.
“Cậu toàn nói chuyện người khác không muốn nhắc tới thôi!”
Cảnh Ngọc Ninh cười đắc ý, ánh mắt nhìn lướt qua đội xe của Quý Lâm Uyên và dừng lại ở một chiếc xe đua màu đen đối diện.
Chỉ thấy trên lá cờ nhỏ và biểu ngữ bên kia đều viết tên Lục Diễn Chi.
Tối hôm qua, khi cô kiểm tra tài liệu ở trên mạng, trong lúc vô ý thấy một thân phận khác của Lục Diễn Chi chính là tay đua cao cấp của đội xe Hắc Mã.
Cho dù Lục Diễn Chi đã là đạo diễn nổi tiếng trong nước, nhưng từ trước đến nay vẫn hành sự khiêm tốn, bởi vậy ít có người biết ông ta còn có thân phận này.
Mà từ trước đến nay giới đua xe đều khép kín, người không ở trong giới này thì căn bản sẽ không quan tâm, bởi vậy người biết được lại càng ít hơn.
Cảnh Ngọc Ninh đảo tròng mắt, suy nghĩ một lát liền đánh tiếng với Hoa Mộng Dao, mượn cớ đi tới phòng vệ sinh để ra ngoài.
Trên đường đua, tiếng còi vang lên, cuộc thi đã bắt đầu.
Đường đua kéo dài bốn cây số và chia ra làm vòng loại cùng vòng chung kết, tổng cộng có ba trận!
Trong tám đội xe, chỉ có bốn đội xe thành công vượt qua vòng loại mới có cơ hội tiến vào vòng chung kết.
Vòng chung kết tổng cộng có hai trận, áp dụng chế độ đào thải thứ hạng cuối, một trận đấu cuối cùng, đội tới đích đầu tiên sẽ thắng.
Trước đó, Quý Lâm Uyên đã liên tục giành giải quán quân bốn lần.
Mà trước anh ta, quán quân vẫn luôn thuộc về đội xe Hắc Mã.
Lần này, đội xe Hắc Mã do Lục Diễn Chi tự mình ra sân, khí thế của tất cả thành viên trong đội tăng cao, có vẻ như không đoạt lại quán quân thề không bỏ qua.
Chẳng mấy chốc, vòng đấu loại kết thúc.
Đội xe Hắc Mã tiến vào vòng trong không có gì đáng ngạc nhiên.
Cùng vào vòng trong còn có Quý Lâm Uyên đại biểu cho đội Phi Ưng và hai đội xe khác.
Trận chung kết sắp diễn ra.
Trong phòng nghỉ, các thành viên trong đội vẫn luôn chuẩn bị thư giãn gân cốt cho Lục Diễn Chi, một thành viên trong đội bỗng nhiên đi tới nói: “Anh Lục,