Lục Diễn Chi đưa ra điều kiện này, nếu thua chỉ là thua một năm nữa mà thôi.
Nếu thắng, không chỉ vị trí quán quân được trả lại cho đội xe Hắc Mã mà còn nhét vào một tay đua cực giỏi. Từ nay về sau, ít nhất trong vòng năm năm sẽ không cần phải lo lắng về tình hình của Hắc Mã nữa.
Mà năm năm sau, nhân tài thay máu tất nhiên sẽ bổ xung vị trí trống, đến lúc đó bất kể Cảnh Ngọc Ninh đi hay ở, cũng không cần lo lắng.
Không thể không nói, gừng càng già càng cay!
Chỉ mấy câu nói đó đã trực tiếp phá hỏng đường lui của Cảnh Ngọc Ninh.
Nhưng nếu Cảnh Ngọc Ninh dám đến, làm sao có thể là người sợ chuyện được?
Cô mỉm cười và giơ tay ra: “Được, một lời đã quyết!”
“Một lời đã quyết!”
Hai bàn tay đập vào nhau trong không trung, hoàn toàn quyết định chuyện này.
Nửa giờ sau, trận chung kết cuối cùng sắp bắt đầu.
Tay đua của ba đội xe đều ra sân. Khi mọi người thấy người bên phía đội xe Hắc Mã đi ra không phải là Lục Diễn Chi mà là một cô gái xa lạ mặc trang phục đua xe, tất cả đều không khỏi sửng sốt.
Cô ấy là ai?
Tại sao cô ấy lại mặc trang phục của đội xe Hắc Mã?
Bên phía đội xe Hắc Mã đổi người rồi sao?
Quý Lâm Uyên thấy người đi ra chính là Cảnh Ngọc Ninh thì cũng hơi ngẩn người, sau đó nhíu mày.
Cảnh Ngọc Ninh đi tới trước mặt anh ta, cười híp mắt vẫy tay nói: “Anh Quý, đã lâu không gặp rồi, anh khỏe chứ!”
Ba năm học cùng trường nên Quý Lâm Uyên đương nhiên nhận ra Cảnh Ngọc Ninh.
Anh ta không chỉ nhận ra, còn biết rõ cô là bạn gái tốt của người phụ nữ kia.
Anh ta nhíu mày, ánh mắt nhìn lướt qua xung quanh một lượt và trầm giọng nói: “Cô tới đây làm gì?”
Cảnh Ngọc Ninh nhún vai, vẻ mặt vô tội: “Tới thi đấu thôi!”
Vẻ mặt Quý Lâm Uyên lập tức trầm xuống.
Cách đó không xa, Hoa Mộng Dao cũng phát hiện ra Cảnh Ngọc Ninh.
Cô ấy trợn tròn mắt không dám tin, vội vàng xuyên qua đám người chạy tới.
“Ninh Ninh, cậu làm gì thế? Cậu đừng hồ đồ nữa, nhanh quay lại với tớ đi!”
Hoa Mộng Dao suốt ruột không chịu nổi, từ phía sau co người muốn kéo Cảnh Ngọc Ninh về.
Quý Lâm Uyên thấy Hoa Mộng Dao ở trước mặt, cho dù cô ấy đội mũ và đeo khẩu trang còn trốn sau lưng Cảnh Ngọc Ninh, nhưng anh ta vừa liếc mắt vẫn nhận ra cô.
Gương mặt đẹp trai vốn đã lạnh lại càng lạnh hơn.
Cảnh Ngọc Ninh âm thầm kéo Hoa Mộng Dao lại, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Quý Lâm Uyên.
“Thế nào? Anh Quý bất ngờ khi thấy tôi ở đây à? Sẽ không phải là anh sợ không dám thi đấu đấy chứ?”
Quý Lâm Uyên cười lạnh, xoay người quay về.
“Anh Quý, anh đi đâu vậy? Chúng ta không thể so tài sao?”
Quý Lâm Uyên lạnh lùng nói: “Cô không phải là người của Hắc Mã, nếu Lục Diễn Chi không dám đi ra, cuộc tranh tài này cũng không còn giá trị nữa.”
Cái gì?
Tất cả mọi người bối rối.
Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu mày, sau đó bỗng nhiên cao giọng nói: “Quý Lâm Uyên, ai nói tôi không phải là thành viên trong đội Hắc Mã chứ? Tôi tạm thời gia nhập không được sao? Ngược lại, anh vừa vào trận thi đấu lại bỏ chạy, nói ra cũng không sợ mất mặt à?”
Quý Lâm Uyên đứng lại.
Anh ta quay đầu, lạnh lùng nhìn Cảnh Ngọc Ninh.
Cảnh Ngọc Ninh liền nói nhanh: “Không bằng như vậy đi, chúng ta lại đánh cược, nếu hôm nay tôi thua, Hắc Mã từ nay về sau rời khỏi sân thi đấu, cũng không tham gia bất kỳ đường đua nào trong nước nữa. Nếu tôi thắng….”
Cô dừng lại một lát, bỗng nhiên kéo Hoa Mộng Dao tới trước mặt, sau đó cười híp mắt nói: “Anh lại ăn bữa cơm cùng chị em tốt này của tôi, thế nào?”
Lời này vừa ra, xung quanh lập tức vang lên những tiếng cười và tiếng huýt gió.
Gương mặt Hoa Mộng Dao lập tức đỏ bừng.
Cô ấy cúi đầu, cố dùng mũ che đi mặt mình và nói với giọng điệu sốt ruột: “Ninh Ninh, tớ không ăn cơm với anh ấy, cậu đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!”
Cảnh Ngọc Ninh nghiến răng khẽ nói: “Cậu có chút tiền đồ cho tớ được chưa? Có cơ hội cùng nhau ăn một bữa cơm thì dù sao cũng tốt hơn mỗi ngày chen lấn trong một đám fan nhỏ làm cảnh nền, nếu chẳng may cọ ra chút tia lửa yêu đương thì đại mỹ nhân nước T cậu cũng đạt được tâm