Tâm trạng buồn bực ban đầu của cô ấy cũng giảm bớt rất nhiều.
“Ừ, cậu nói đúng, nhưng tớ quên mất phải thi triển sức hấp dẫn thế nào rồi. Nếu không cậu dạy tới một chút đi!”
Cảnh Ngọc Ninh cũng không sợ cô ấy kích động mình nói: “Được thôi, vì hạnh phúc của chị em tốt, cho dù tớ có phải xuống núi đao biển lửa cũng không sợ. Cậu chờ chút, tớ cúp máy gọi video cho cậu.”
Cảnh Ngọc Ninh cúp máy và mở video, nhanh chóng gọi qua.
Bên kia điện thoại, Hoa Mộng Dao khoanh tay dựa vào thành bồn rửa tay, vẻ mặt buồn cười nhìn cô.
“Chị em tốt à, tới đi! Bắt đầu màn biểu diễn của cậu rồi đấy.”
Hai người từ nhỏ đến lớn ở bên nhau nên đã quen với chuyện không để ý tới mặt mũi, hình tượng rồi.
Cảnh Ngọc Ninh cũng không sợ, đặt điện thoại ở trên giá sách và bắt đầu biểu diễn trước cameras.
Một vài lời thoại buồn nôn lại khoa trương trong chương trình lúc tám giờ cộng thêm những lời tỏ tình xưa cũ.
Cái gì mà nhiều năm không gặp, em rất nhớ anh.
Bọn họ cho rằng trong thế giới của em có rất nhiều bạn, nhưng em biết chỉ có anh mới là thế giới của tôi!
Anh là ánh trăng sáng trong lòng em, anh là ánh sáng muôn màu trong cuộc sống của em.
Chưa được anh cho phép đã tự ý thích anh nhiều năm như vậy, xin lỗi!
Một người thích dòng suối nhỏ là bởi vì chưa từng thấy qua biển rộng. Mà bây giờ em cuối cùng có thể nói là em đã từng thấy dải Ngân Hà, nhưng em chỉ thích một vì sao là anh.
…
Khi Cảnh Ngọc Ninh đọc từng câu thoại thuộc như cháo chảy này, cô hoàn toàn không phát hiện ra cánh cửa phía sau đang từ từ mở ra.
Lục Trình Niên làm việc xong, khi trở về nghe nói Cảnh Ngọc Ninh đã về nhà, anh vừa cởi cà vạt vừa đi lên tầng.
Không ngờ, anh mới đẩy cửa ra lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Chỉ thấy dưới ánh đèn mờ, người phụ nữ mặc áo ngủ đang đối diện với giá sách làm ra động tác âu yếm cơ thể mình.
Cô vừa làm còn vừa lắc eo nhỏ mềm mại, còn vừa lẩm bẩm mấy câu.
Cái gì mà anh là trái tim của em, anh là lá gan của em, anh là ba phần tư của em.
Không có anh, em chẳng khác nào đêm tối mất đi ánh sáng, cá mất đi nước, cuộc sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Yêu anh lại như thiêu thân lao vào lửa, nơi tôi muốn tới nhất là trái tim của anh…
emmmmm…
Nói chung, một lời khó nói hết.
Trong video, Hoa Mộng Dao vốn vẫn nhìn say sưa.
Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt cô ấy càng lúc càng không thích hợp.
Cảnh Ngọc Ninh chú ý tới vẻ thất thần của cô ấy lền dừng lại, bất mãn nói: “Này, cô chủ Hoa à, tớ ra sức biểu diễn như vậy, cậu có thể tập trung một chút coi như tôn trọng thành quả biểu diễn của tớ được không?”
Hoa Mộng Dao lúng túng cười.
“Ninh Ninh, cậu… có bạn trai mới à?”
“Làm sao cậu biết?”
Hoa Mộng Dao chỉ vào sau lưng cô.
Cơ thể Cảnh Ngọc Ninh cứng đờ, ánh mắt liếc nhìn ở góc phải màn hình bên phía mình.
Một giây tiếp theo, con ngươi của cô nở to giống như gặp phải sét đánh, cứng đờ ngay tại chỗ.
Chỉ thấy Lục Trình Niên kéo áo khoác, trên một tay khác còn cầm cà vạt của mình, dáng người cao ráo đứng ở đó.
Khóe miệng anh cong lên cười, trong ánh mắt sâu thẳm dường như còn thoáng có ý cười, dáng người cao ngất đứng ở đó nhìn cô.
Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên có kích động muốn chết!
Cô lập tức tắt video, sau đó chợt xoay người, trợn trừng mắt nhìn anh.
Lục Trình Niên khó khăn lắm mới nhịn được cười, anh đặt áo khoác và cà vạt ở trên chiếc ghế bên cạnh và đi về phía cô.
“Vợ à, tôi thật sự không ngờ lúc tôi không ở nhà em lại nhớ tôi như vậy.”
Cảnh Ngọc Ninh méo miệng, sắp tức tới phát khóc rồi.
“Lục Trình Niên, sao anh vào phòng ngủ lại không gõ cửa thế?”
Lục Trình Niên nhướng mày, có chút không hiểu: “Ở này là nhà tôi, chúng ta là vợ chồng, lại không có gì không thể nhìn, sao tôi phải gõ cửa chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh:…
Tức quá!
Nhưng dường như anh nói thế cũng có lý, phải làm thế nào đây?
Cô khóc không ra nước mắt, trong mắt Lục Trình Niên càng lộ rõ ý cười.
“Vợ à, thật ra nếu em có nhu cầu thì có thể nói với chồng, không cần xấu hổ đâu. Chồng nhất định sẽ thỏa mãn em. Em tự nhốt mình ở trong phòng để xoa dịu như vậy hiệu quả