“Ta làm được rồi! Nhưng tại sao? Tại sao ngươi vẫn đến phá ta?”
“Ngươi có biết, ta khó khăn lắm mới ngồi được vào vị trí hoàng hậu này, khó khăn lắm mới trở thành thái hậu không?”
“Cuối cùng ta cũng có thể tận hưởng cảm giác trên vạn người, không còn bị người khác coi thường, tại sao ngươi không thể để ta tận hưởng điều đó thêm một khoảng thời gian nữa chứ?”
Tạ Liễu Sắt khóc thét lên, nước mắt dần chảy xuống.
Tạ Phương Hoa không nói gì.
Cô nhìn đứa em gái mình từng yêu thương nhất một hồi lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.
“Ngươi nói không ai yêu thương ngươi? Khi còn nhỏ, ngươi đã đánh cắp ngọc phiến của cha, là ai thay ngươi chịu đánh? Năm mười tuổi, ngươi ngã xuống bể nước suýt chết đuối, là ai đã bất chấp tính mạng cứu ngươi? Năm mười lăm tuổi, chúng ta đều bị áp giải lên Thượng Kinh…”
Giọng cô bỗng nghẹn ngào, như thể nhớ ra chuyện cũ hết sức kinh khủng.
Đôi mắt trong veo và lạnh lùng cũng nhuộm lên một màu đỏ tanh, đem theo sự thất vọng và hận thù sâu sắc.
“Ba ngàn dặm trên đường về phía đông, bao nhiêu lần có bọn người muốn dụ dỗ sự thuần khiết của ngươi, là ai cứ một lần rồi một lần che chở trước cơ thể ngươi? Là ai đã cầm dao liều mạng với bọn chúng? Là ai! Mặc dù bản thân bị mất đi sự thuần khiết, cũng bảo vệ ngươi chu toàn?”
Tạ Liễu Sắt giật mình.
Cô ngây người nhìn Tạ Phương Hoa, trong tâm trí những chuyện cũ, hình ảnh từ rất lâu theo tiếng nói của tỷ tỷ dần dần hiện lên.
Khi đó cô vẫn còn nhỏ, đột nhiên phải chịu sự thay đổi trong gia đình, không kịp phản ứng rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, liền cùng tỷ tỷ bị áp giải đến Thượng Kinh.
Trên đường đi, tỷ tỷ đều dạy cô sử dụng tro bùn quét lên mặt, che dấu mỹ mạo của bản thân, sẽ không bị những tên trộm cắp để ý tới.
Nhưng cô quá yêu cái đẹp, mặc dù ngoài miệng đã hứa, trong lòng vẫn không bằng lòng.
Cuối cùng, một đêm nọ, nhân lúc mọi người đang ngủ say, cô lặng lẽ rửa sạch những vết bùn trên mặt.
Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của mình trong nước, vừa tán thưởng, vừa giúp bản thân chải tóc.
Nhưng ngay lúc này, bọn lính phía sau đã phát hiện ra cô, như thể phát hiện ra một kho báu quý hiếm, tất cả đều lao về phía cô.
Cô sợ hãi, liền ra sức gào thét.
Cuối cùng là tỷ tỷ đã xuất hiện cứu được cô.
Cô không biết tỷ tỷ và bọn lính kia đã nói những điều gì.
Sau đó, đám lính đó không quấy rầy cô nữa, mà đưa tỷ tỷ ra phía sau khu rừng.
Cô trở quay lại ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy, tỷ tỷ đã trở về với những vết bầm tím trên mặt, quần áo trên cơ thể đều rách nát, trên tay còn có máu tươi, nhưng tỷ nói đêm qua không xảy ra chuyện gì.
Lúc đó cô không nghĩ gì nhiều, chỉ cảm thấy kỳ lạ, tại sao kể từ lúc đó lại không trông thấy mấy tên lính đó nữa?
Cô gái trẻ không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng giờ cô đã ngoài ba mươi tuổi rồi.
Cô từ lâu đã biết, đêm hôm đó, tại khu rừng đó đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là vẫn không muốn thừa nhận, không muốn đối mặt với nó, dường như chỉ muốn trốn tránh, những sự thật khiến cô đau đớn và hối hận đó sẽ không tồn tại.
Tạ Liễu Sắt nhìn tỷ tỷ, đột nhiên cười lên.
Cười cười một lúc, tiếng cười đó liền biến thành tiếng khóc.
Rên rỉ giống như một dã thú, đem theo sự đau khổ và hối hận thảm thiết.
Một tiểu binh linh chạy đến, cầm một chiếc hộp gỗ trên tay.
“Chủ nhân, ngọc ấn đã tìm thấy rồi!”
Tạ Phương Hoa nhận lấy, nhìn thoáng qua, gật đầu.
Cô đem người theo, xoay lưng lại rồi bước ra ngoài.
Đột nhiên, có một tiếng rống lên ở sau lưng cô: “Tỷ tỷ!”
Cô dừng chân, nhưng không ngoảnh mặt lại.
Mặt trời chiều từ ngoài điện chiếu vào, khiến người thiếu nữ phủ lên một vầng hào quang kim sắc, bóng dáng thẳng tắp như cây tùng, rất giống bóng dáng trước đây dạy cô cầm kiếm.
“Tỷ tỷ! Muội sai rồi! Muội sai rồi! Xin tỷ hãy buông tha cho muội! Chúng ta là tỷ muội mà! Tỷ không thể giết ta, ta là muội muội của tỷ đó!”
Cô ta nằm trên đất, một mạch bò đến, nước mắt nước mũi trộn lẫn thành một mảnh, từ lâu đã không còn bộ dạng của Thái Hậu Đông Li Quốc nữa!