Trong lòng những người giúp việc đều đang rất vui mừng.
Cậu chủ và bà chủ đều rất xinh đẹp, cậu chủ nhỏ sinh ra nhất định cũng sẽ rất đáng yêu!
Cảnh Ngọc Ninh không hề biết bọn họ đang nghĩ gì, trong lòng vẫn còn đang âm thầm tính toán xem lát nữa khi Lục Trình Niên trở về, nên nói với anh về chuyện này như thế nào.
Sáu rưỡi, chiếc xe Rolls Royce màu đen tiến vào trong sân, Lục Trình Niên về rồi.
Người giúp việc đã đem thức ăn dọn sẵn lên bàn ăn.
Cảnh Ngọc Ninh cũng đi thay lại quần áo, ngoan ngoãn ngồi trước bàn ăn đợi anh.
Lục Trình Niên lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy của cô, có chút bất ngờ, ánh mắt quét qua bàn ăn, rất nhạy bén phát hiện ra có hai món ăn không giống so với ngày trước.
Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ giả vờ như không nhin thấy.
Cảnh Ngọc Ninh mỉm cười chào hỏi anh: “Anh trở về rồi! Mau ngồi xuống ăn cơm đi!”
Lục Trình Niên gật đầu, nhận lấy khăn lông ấm từ người giúp việc mang tới lau tay, sau đó mới ngồi xuống.
Món ăn đầu tiên đưa tay gắp, lại là món nấm hương hầm măng do Cảnh Ngọc Ninh làm.
Mấy năm nay Cảnh Ngọc Ninh luôn tự chăm sóc mình, tài nấu nướng không thể chê vào đâu, nhưng mặc dù là vậy, đối với người kén ăn như Lục Trình Niên, cô vẫn không dám chắc chắn.
Rất sợ anh không thích món ăn mà cô làm, nếu vậy việc đàm phán tối nay lại càng không có hi vọng rồi.
Lục Trình Niên gắp một miếng măng đưa vào miệng.
Cảnh Ngọc Ninh nôn nóng nhìn anh, thấy anh khẽ nhíu mày, trái tim nhất thời như bị treo lên.
“Thế nào? Mùi vị…không tệ chứ?”
Lục Trình Niên trong lòng có suy nghĩ khác nhìn cô: “Món này do em làm?”
Ách…
Cảnh Ngọc Ninh không biết có nên nhận hay không, nếu như anh thích thì tốt, ngộ nhỡ anh không thích thì chẳng phải là phản tác dụng rồi sao?
Đang định phủ nhận thì thím Lưu ở bên cạnh đã không nhịn được, cười nói: “Cậu chủ, món nấm hương hầm măng này và món cá chua ngọt đều do vợ cậu làm đó ạ, nói là đặc biệt chuẩn bị cho cậu!”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Thím Lưu này, tại sao lại nhiều lời như vậy chứ?
Cô chỉ có thể cười một cách ngượng ngùng: “Tôi tùy ý làm, nếu anh không thích thì đừng ăn nữa.”
Nói xong cô đưa tay chuẩn bị lấy hai món kia đi.
Nhưng tay vừa mới đưa ra liền bị ngăn lại.
Lục Trình Niên nhìn cô, trong đáy mắt hiện lên chút ý cười.
“Tôi nói là không thích lúc nào?”
Cảnh Ngọc Ninh ngây người.
Chỉ nhìn anh gắp một miếng cá chua ngọt cho vào trong bát ung dung ăn, nhìn dáng vẻ còn rất hưởng thụ.
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Vậy vừa nãy anh cau mày là có ý gì?
Thực đơn mà thím Lưu chuẩn bị hầu hết đều tránh những đồ ăn mà hai người họ không thích ăn, do vậy cho dù Cảnh Ngọc Ninh chỉ là tùy ý làm hai món ăn, cũng không đến nỗi lại trùng hợp vậy chứ.
Nói ra thì cũng thật khéo, khẩu vị của cô và Lục Trình Niên khá giống nhau.
Đều không thích ăn cay, Cảnh Ngọc Ninh thích ăn những đồ chua ngọt, Lục Trình Niên đối với những thứ này không thích cũng không ghét.
Thấy anh có vẻ không chán ghét, Cảnh Ngọc Ninh cuối cùng cũng có thể yên tâm.
Lục Trình Niên khẽ cười nhìn cô: “Chu đáo như vậy, có chuyện gì muốn xin tôi sao?”
Cảnh Ngọc Ninh có chút bối rối cười cười: “Có một chút chuyện muốn cùng anh thương lượng.”
“Ăn xong rồi nói.”
Ăn tối xong, Lục Trình Niên vào phòng sách nghe điện thoại.
Cảnh Ngọc Ninh đến phòng bếp gọt một đĩa hoa quả, sau đó bưng đĩa hoa quả đi lên cho anh.
Vừa vào trong phòng, đã thấy anh ngồi sau bàn máy tính, giống như đang họp qua video.
Cảnh Ngọc Ninh có chút do dự, không biết có nên bước vào hay không.
Sau đó, liền thấy Lục Trình Niên ngẩng đầu lên, vẫy vẫy tay với cô.
Trên màn hình máy tính, là văn phòng làm việc ở bên kia bờ Đại Tây Dương xa xôi, các lãnh đạo cấp cao của chi nhánh Lục thị ở nước ngoài đang tập trung báo cáo với anh tình hình công việc.
Cảnh Ngọc Ninh không dám quấy rầy anh, rón rén đi đến sofa bên cạnh ngồi xuống, sau đó đặt đĩa hoa quả lên bàn trà.
Cô đã ở nước ngoài ba năm, tiếng anh và tiếng pháp đều rất tốt, có điều dù là như vậy, vẫn nghe không hiểu mấy từ chuyên ngành phức tạp ở trong video hội nghị kia.
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Cảnh Ngọc Ninh có chút buồn chán,