“Đúng vậy! Ở nước ngoài đứng lì trên thảm đỏ thì thôi đi, giờ ngay cả thảm đỏ lễ kỷ niệm của trường cũng không chịu xuống. Tranh độ hot đến mức này thì đúng thật là đáng thương. Tôi khuyên mấy người nếu còn tỉnh táo thì mau về nhà huy động vốn từ cộng đồng để mua lưu lượng truy cập cho thứ giả tạo kia của mấy người thay vì đứng đây khoe mẽ đi!”
“Nói bậy bạ! Diệp Nhã không phải là ngôi sao thảm, cô ấy được ban tổ chức mời mà!”
“Đúng, đúng, năm nào cũng không có tác phẩm, năm nào cũng được mời, vậy mà thứ giả tạo nhà mấy người còn không biết xấu hổ mà tới nữa chứ.”
“Đúng đó, có chỗ nào giống như Dao Dao nhà tụi này hả, không có tác phẩm được đề cử là mời thế nào cũng không đến. Ôi! Chịu thôi, ai bảo Dao Dao nhà mình biết giữ thể diên, da mặt mỏng!”
“Diệp Nhã của tụi này tuy không có tác phẩm nào được để cử, nhưng người ta cứ mời cổ dự đấy thì sao hả?”
“Đúng đó! Rặt một đám đố kỵ! Quá đáng mà!”
Đám người hâm mộ náo loạn ầm ỹ, có một số người hâm mộ Cảnh Diệp Nhã gần như đã khóc.
Trên thảm đỏ, nụ cười của Cảnh Diệp Nhã đanh lại trong giây lát. . Truyện Khác
Nhưng ngay sau đó, cô giả vờ như không nghe thấy những lời giễu cợt của những người đó, khôi phục lại vẻ ngoài ban đầu của mình.
Thấy Ngọc Ninh không có ý quan tâm đến mình, cô khôn khéo xoay người lại nói với Mộ Ngạn Bân: “Anh Bân, ở đây lạnh quá, chúng ta vào ghế khách ngồi đi!”
Vừa nói chuyện, cô vừa tỏ ra yếu ớt ôm lấy cánh tay trần của mình.
Tuy nhiên, sau vài giây chờ đợi, vẫn không đợi được phản ứng của Mộ Ngạn Bân.
Cô hơi nhíu mày ngước lên nhìn.
Thế mà lại thấy Mộ Ngạn Bân ngây người nhìn về phía Ngọc Ninh, trong mắt của anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc.
Sắc mặt của Cảnh Diệp Nhã ngay lập tức chùng xuống.
Cô bấu chặt ngón tay vào cánh tay mình, sự không cam tâm cùng lửa giận từ sâu thẳm trong lòng cô gần như phun trào như núi lửa, nhưng cuối cùng cô vẫn kìm lại được.
Nụ cười giả tạo giật giật nơi khóe miệng một cách cứng ngắc, nói: “Anh Bân, anh đang nhìn cái gì vậy?”
Lần này, Mộ Ngạn Bân cuối cùng đã phản ứng lại.
Anh ta nói nhanh: “Không có gì.”
Một chút mỉa mai và hận thù thoáng qua trong mắt Cảnh Diệp Nhã.
Cô hít sâu một hơi, trên mặt lộ ra nụ cười dịu dàng, quay đầu nhìn Ngọc Ninh.
“Đêm nay chị ấy xinh quá phải không?”
Mộ Ngạn Bân có chút ngẩn ngơ.
Anh ta muốn gật đầu, thừa nhận người phụ nữ này quả thật rất xinh đẹp.
Thậm chí còn đẹp hơn lần trước nhìn thấy trong bữa tiệc sinh nhật của Cảnh Diệp Nhã nữa.
Dường như từ khi rời xa anh ta, cô giống như một viên ngọc dần được mài dũa, càng ngày càng tỏa sáng, càng ngày càng chói mắt.
Thực sự là khiến người ta vừa không cam tâm vừa cảm thấy … hối hận!
Nhưng Mộ Ngạn Bân vẫn lắc đầu.
Anh ta thu lại ánh mắt, nhìn xuống Cảnh Diệp Nhã mỉm cười.
“Không xinh bằng em.”
Cảnh Diệp Nhã khẽ giễu.
“Nhưng mọi người đều khen cô ấy! Anh Bân, anh chắc không hối hận chứ?”
Một tia sáng nhanh chóng lóe lên trong mắt Mộ Ngạn Bân.
Anh ta lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Cảnh Diệp Nhã.
“Sao có thể chứ? Anh đã chọn em rồi thì sẽ không hối hận, hơn nữa dù người ta có đẹp đến đâu đi nữa thì cũng sẽ có ngày già đi. Điều anh thích là tính cách, sự dịu dàng, hiểu chuyện và kiến thức của em kia.”
Cảnh Diệp Nhã nhìn sâu vào mắt anh ta.
Trong giây lát rồi cười dịu dàng.
“Em biết, anh Bân yêu em nhất.”
“Ừ.”
Mộ Ngạn Bân cố gắng kiểm soát sự xao nhãng của mình, nhận thấy rằng Cảnh Diệp Nhã vẫn luôn ôm lấy tay mình liền nhanh chóng cởi bỏ áo khoác.
“Lạnh lắm hả! Nào, khoác áo lên rồi mình vào bên trong ngồi đi.”
“Được, cảm ơn anh Bân.”
Hoa Mộng Dao và Cảnh Ngọc Ninh đợi cho đến khi cả hai chán chê và rời đi cùng nhau rồi mới bước xuống từ chỗ khu vực ký tên.
Hoa Mộng Dao cười lạnh, nói: “Nếu không phải vì mặc váy bất tiện, bà đây thật muốn tới tát cho mỗi đứa một bạt tai, chết tiệt! Nhìn ghê tởm!”
So với sự tức giận của cô, Ngọc Ninh có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.
Cô nâng váy đi cùng Hoa Mộng Dao đến vị trí khách mời bên trong.