Xung quanh lập tức lại trở nên huyên náo.
Tất cả mọi người đều đang chỉ trích Cảnh Ngọc Ninh, những ánh mắt hướng về cô không còn sự tán thưởng và yêu thích như trước nữa rồi.
Tất cả đều tràn đầy sự khinh thường và ghét bỏ!
Cảnh Ngọc Ninh khuôn mặt vô cảm, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng, không vì lời nói của những người xung quanh mà nổi lên bất kì gợn sóng nào, bình tĩnh như không có gì xảy ra.
Cảnh Diệp Nhã nhìn sắc mặt của cô, âm thầm cười nhạt một tiếng.
Giả vờ đi! Cô cứ giả vờ tiếp đi!
Tôi xem cô còn có thể giả vờ đến bao giờ?
Cô ngập ngừng, định nói gì đó.
Nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng thì đã nghe thấy âm thanh trầm thấp tức giận của Mộ Ngạn Bân.
“Đủ rồi! Hôm nay các người đến dự tiệc hay đến để hóng chuyện rồi khua môi múa mép? Đây là cửa ra vào, toàn bộ vây lấy cửa ra vào bàn tán cái gì? Giải tán!”
Mọi người đương nhiên sẽ không vừa ý, đang có kịch hay thế này, ai lại muốn đi chứ?
Có người không nhịn được liền lên tiếng: “Anh Mộ, người ta hại vợ sắp cưới của anh đấy, anh làm bạn trai mà không bênh vực cho bạn gái mình thì thôi, tại sao còn nghĩ cho quyền lợi của người ngoài chứ!”
Sống lưng Mộ Ngạn Bân lập tức cứng lại
Biểu cảm trên mặt Cảnh Diệp Nhã cũng đông cứng ngay tại đó.
Một cảm giác sợ hãi và không cam tâm vô hình âm thầm dâng lên trong lòng, cô ta quay đầu liếc nhìn Mộ Ngạn Bân, từ trong ánh mắt anh có thể nhìn thấy một tia hoảng loạn chợt lóe lên.
Mộ Ngạn Bân nắm chặt tay cô ta, thấp giọng giải thích: “Diệp Nhã, anh không có ý đó.”
Cảnh Diệp Nhã siết chặt nắm tay.
Sâu trong tim có cảm xúc nào đó đang cuồn cuộn dâng trào, mang theo nỗi căm ghét sâu nặng.
Nhưng trên gương mặt cô ta vẫn giữ nguyên nụ cười, dịu dàng trả lời: “Em biết, anh Mộ cũng không muốn quan hệ giữa em và chị trở nên quá tệ, đều là vì nghĩ cho em, em hiểu mà.”
Mộ Ngạn Bân không dám nhìn vào đôi mắt ấy.
Anh gật đầu: “Em biết là được rồi.”
Ở bên cạnh, cô nữ sinh Vân Vân không thấy không cam tâm.
Cô ta tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Anh Mộ, chuyện năm năm trước thì thôi không truy cứu nữa, nhưng cô ta năm lần bảy lượt cướp mất vai diễn của Diệp Nhã, chẳng nhẽ anh cũng chỉ khoanh tay đứng nhìn thôi à?”
Mộ Ngạn Bân cau mày.
Cảnh Diệp Nhã dịu dàng mỉm cười.
“Chị, có thể chị không biết, bộ phim này rất quan trọng đối với em, để có được nó em đã luyện tập cả tháng trời, là vậy đấy! Em biết chị muốn nâng đỡ nghệ sĩ trong tay chị, không bằng chị để vai diễn ấy cho em đi, em sẽ bảo anh Mộ lấy vai nữ chính trong một bộ phim khác được Phong Hòa đầu tư để giao cho cô ấy, chị thấy như vậy có được không?
Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức lại rộ lên.
“Con người Cảnh Diệp Nhã tốt bụng quá! Chị cô ấy đối xử với cô ấy như vậy mà cô ấy vẫn muốn giúp cô ta giành vai!”
“Ai nói không phải chứ? Kẻ khi dễ người khác thì đã thấy rồi, nhưng chưa thấy kẻ nào như cô ta!”
“Chà, tính cách mềm yếu quá, tính tình thế này cũng may mà có anh Mộ có thể bảo vệ cho cô ấy, nếu không thì không biết cô ấy sẽ bị chị mình ức hiếp đến mức nào.”
“Hơn nữa còn lấy vai nữ chính đổi lấy nữ phụ, chậc chậc, cũng không lỗ chút nào mà! Như vậy mà không đồng ý thì đúng là cố ý gây khó dễ cho người khác rồi!”
Cảnh Ngọc Ninh nghe những lời bàn tán xung quanh mình, cô chầm chậm cong khóe môi.
Cô nhìn Cảnh Diệp Nhã, ánh mắt lộ rõ sự châm biếm.
“Diễn đủ chưa?”
Cảnh Diệp Nhã cứng họng.
Cô ta miễn cưỡng cười lên: “Chị, chị nói thế là ý gì?”
“Chậc! Tôi thấy cô làm diễn viên phát chán lên được, muốn đổi sang tấu nói không?”
“Cảnh Ngọc Ninh! Cô đừng có quá đáng!”
Vân Vân lại đứng ra.
Sắc mặt Cảnh Ngọc Ninh đột ngột trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm lướt qua, nghiêm giọng nói: “Tôi quá đáng hay không thì liên quan gì đến cô? Cô là cái thá gì mà có tư cách đến khua chân múa tay trước mặt tôi!
Vân Vân bị phong thái lạnh thấu xương tỏa ra trên người cô làm cho kinh hãi, sững sờ mất hai giây.
Một lúc sau mới