Quả nhiên ngay sau đó, Mộ Ngạn Bân cũng chau mày lại.
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Cô giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ.
Bây giờ đã là mười giờ rưỡi.
Dù không phải rất khuya nhưng cũng không còn quá sớm.
Cô nhếch môi cười: “Không, nếu cô thích ở lại thì cứ việc ở chơi thêm chút đi.”
Dứt lời cô liền đi một mạch về phía thang máy.
Mặt Cảnh Diệp Nhã tái đi.
Cô ta toan gọi Cảnh Ngọc Ninh lại, xong dường như Cảnh Ngọc Ninh đã quyết tâm phải đi về, hoàn toàn ngó lơ lời nói của cô ta.
Cảnh Diệp Nhã tức giận vô cùng.
Chết tiệt, sao Nguyễn Kiều Kiều còn chưa xuống đây nữa?
Mộ Ngạn Bân đứng cạnh thấy thế thì nhíu mày.
“Diệp nhã, nếu cô ấy không muốn ở lại thì thôi đừng ép, chúng ta đi thôi, đằng kia có người đang chờ.
Khuôn mắt Cảnh Diệp Nhã vẫn có vẻ thảng thốt.
Trông thấy cửa thang máy sắp đóng lại, cô ta nghiến chặt răng rồi bỗng lao về phía trước.
“Chị!”
Mộ Ngạn Bân thấy thế thì tái cả mặt.
Ngay đã Cảnh Ngọc Ninh đã bước vào thang máy cũng không nhịn được mà nhíu mày lại.
Ngay sau đó liền đưa tay ấn nút mở thang máy, tay còn lại đỡ Cảnh Diệp Nhã, bực bội nói: “Muốn chết thì cút đi chỗ khác, đừng đứng đó chướng mắt tôi!”
Mộ Ngạn Bân cũng xỗng tới đỡ thấy cô, mặt anh ta tím ngắt như màu gan heo.
“Em làm gì vậy? Có biết là nguy hiểm lắm không?”
Cảnh Diệp Nhã cũng biết làm vậy rất nguy hiểm chứ!
Bây giờ nghĩ lại cô ta còn cảm thấy sợ hãi, thế nhưng đâm lao thì phải theo lao thôi.
Nguyễn Kiều Kiều vẫn chưa xuống, nhất định không thể để Cảnh Ngọc Ninh quay về.
Nghĩ tới đây thì cô ta lại tính nói gì đó, nhưng lúc này bỗng có một người đàn ông trung niên từ ngoài chạy đến, ông ta nhìn thoáng qua ba người một lượt rồi dừng lại ở Cảnh Ngọc Ninh, sau đó cung kính nói: “Xin hỏi cô là cô Cảnh Ngọc Ninh đúng chứ?”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu.
“Chào cô, bạn cô ở lầu mười hai là cô Hoa Mộng Dao đang gặp chút chuyện, muốn gọi cô lên đó.”
Cảnh Ngọc Ninh đi theo nhân viên tới khu phòng dành cho khách.
Cảnh Diệp Nhã và Mộ Ngạn Bân dĩ nhiên cũng theo đi lên.
Vừa ra thang máy bọn họ liền nhận thấy như có một bầu không khí là lạ bao trùm khắp dãy phòng, trước cửa một căn phòng đang có các bảo vệ vây kín, bến trọng vọng ra tiếng ồn ào cãi vã.
Mặt Cảnh Diệp Nhã tái mét.
Mộ Ngạn Bân cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra, chẳng qua là trông thấy lúc nhân viên tìm Cảnh Ngọc Ninh vẻ mặt ông ta có gì đó là lạ nên mới vô thức theo lên đây.
Lúc này nghe thấy tiếng khóc lóc cãi cọ bên trong phòng thì liền hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh quay đầu lại nhìn anh ta một cái, lại nhìn về phía Cảnh Diệp Nhã với vẻ châm chọc.
“Tôi nào biết chứ, Diệp Nhã, cô biết không?”
Cảnh Diệp Nhã gượng cười.
“Chị còn không biết thì sao em biết được chứ?”
Mộ Ngạn Bân trông cô ta có vẻ bứt rứt khó chịu thì hỏi: “Em sao vậy? Khó chịu trong người à?”
Cảnh Diệp Nhã cụp mắt xuống.
Những tiếng cãi cọ trong phòng kia, người khác nghe không hiểu chứ cô thì lại biết rất rõ.
Là Nguyễn Kiều Kiều.
Bị bắt sao?
Không thể nào, lúc đó tất cả mọi người đều đang ở trong sảnh lớn, ai bắt cô ta chứ?
Vì sự an toàn của bản thân nên cô ta cũng không muốn đi qua đó nữa, vậy là cô ta gượng cười rồi đặt tay lên trán.
“Anh Bân, em thấy có hơi đau đầu, hình như là bị cảm rồi.”
“Vậy…”
“Nếu đau đầu thì cứ đến phòng tôi nghỉ ngơi một lúc đi! Vừa hay trong phòng tôi có thuốc đau đầu.”
“Không cần.”
“Diệp Nhã! Có phải cô chột dạ nên không dám đi không?”
Cả người Cảnh Diệp Nhã cứng còng lại.
Cô ta nhìn Cảnh Ngọc Ninh, từ trong mắt cô trông thấy được một vẻ thờ ơ và chắc chắn rất quen thuộc.
Cảnh Diệp Nhã bắt đầu thấy hoảng.
Cô ta còn định từ chối, song lúc này thì Mộ Ngạn Bân đứng cạnh lại lên tiếng.