Cảnh Diệp Nhã đứng ở nơi đó đắc ý nói: “Tác phẩm này vào lúc đó em đã phí hết rất nhiều tâm huyết mới có thể vẽ ra được, cho nên em nhớ rất là kỹ càng, chị chỉ có thể xem tác phẩm của em thoáng qua, cũng có chút ký ức, nhưng cuối cùng nó cũng sẽ không sâu sắc như là nét vẽ của tác giả gốc. Cho nên em khuyên chị nên bỏ cuộc đi, chị không thể khôi phục nó tốt hơn em được đâu.”
Cảnh Ngọc Ninh nở nụ cười: “Đúng không?”
“Đương nhiên rồi, không tin thì chị có thể hỏi hiệu trưởng.”
“Hiệu trưởng, là như thế này có đúng không?”
Úc Giới Lâm giật mình nhìn Cảnh Ngọc Ninh, biểu cảm ở trên mặt một lời khó nói hết.
Cảnh Diệp Nhã còn tưởng là đã bị mình nói trúng rồi, cái tên ngu Cảnh Ngọc Ninh này đã sớm quên mất bản thiết kế vào năm năm trước không còn sót lại cái gì, nếu không thì sao lại nghĩ đến việc vẽ lại tác phẩm, dùng cách ngu ngốc như vậy để nhớ lại.
Cho nên nét mặt bây giờ của hiệu trưởng cũng chắc chắn là phát hiện những gì mà cô vẽ ra căn bản cũng không giống như với năm năm trước.
Nghĩ đến đây, Cảnh Diệp Nhã liền không khỏi đắc ý hơn.
Lục Trình Niên lạnh nhạt nói: “Được rồi, tuyên bố kết quả đi, tác phẩm của ai là thật.”
Cảnh Diệp Nhã đứng thẳng người dậy, chờ đợi gọi tên của mình.
Nhưng mà…
Lại nghe thấy ba người giám khảo không hẹn mà cùng nói: “Cảnh Ngọc Ninh.”
“Cái gì chứ?”
Tất cả mọi người đều không dám tin mà kêu lên sợ hãi.
Úc Giới Lâm khó khăn lặp lại: “Đúng vậy, sau khi đã so sánh cẩn thận, mức hoàn thiện tác phẩm vào năm năm trước của Cảnh Ngọc Ninh lên đến một trăm phần trăm, mà Cảnh Diệp Nhã… không đến bốn mươi phần trăm.”
“Tại sao có thể như vậy được?”
Cảnh Diệp Nhã không dám tin mà bước lên phía trước, nhào vào máy tính ở trước mặt.
Lúc cô ta nhìn thấy màu sắc của hai bức vẽ giống nhau, nhưng mà thiết kế lại hoàn toàn không giống nhau, cả người đều ngơ ngẩn.
Tại sao lại có thể như vậy được?
Hai bức vẽ này hoàn toàn không giống nhau.
Ngoại trừ đều là màu xanh trắng thì cho dù là kiểu dáng hay là chi tiết, không có một chỗ nào trùng hợp với nhau.
Làm sao có thể được chứ?
Trong đầu của cô ta lóe lên.
Chợt nhớ đến cái gì đó.
Quay đầu lại, không dám tin nhìn về phía Cảnh Ngọc Ninh.
“Cô tính kế tôi?”
Cảnh Ngọc Ninh cười lạnh một tiếng.
“Chỉ là bắt rùa trong hủ mà thôi, nếu như cô không có ý đồ xấu xa thì tôi cũng không thể tính kế được cô.”
“Cô!”
Chuyện đã đến nước này rồi, Úc Giới Lâm cũng không nói thêm cái gì nữa, tuyên bố tại chỗ: “Lần tranh tài này Cảnh Ngọc Ninh đã thắng, xét thấy mức độ hoàn thiện của hai tác phẩm chênh lệch quá lớn, vì vậy có thể kết luận được tác phẩm vào năm năm trước đó là do Cảnh Ngọc Ninh đã vẽ, lúc ấy… là do chúng ta đã vu oan cho em ấy.”
Lời nói vừa dứt, ba giám khảo ở bên cạnh cũng đồng thời lộ ra biểu cảm áy náy.
Dù sao thì lúc đó cũng đã tin tưởng Cảnh Diệp Nhã, nhất trí cho rằng Cảnh Ngọc Ninh đã trộm tác phẩm cũng có bọn họ trong đó.
Hoa Mộng Dao kích động đến nỗi sắp khóc.
Nhào tới ôm lấy Cảnh Ngọc Ninh, xúc động nói: “Ngọc Ninh, tớ biết mà, cậu nhất định có thể giúp bản thân mình hóa giải được nỗi oan. Cậu đã làm được rồi, cậu thật sự làm được rồi!”
Cảnh Ngọc Ninh cười cười.
So sánh với vẻ kích động của Hoa Mộng Dao, cô lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
Có rất nhiều thứ giống như là dấu ấn đã khắc vào trong xương cốt, không thể nào tẩy rửa sạch được.
Giống như là bây giờ cho dù cô đã rửa sạch tội danh cho mình, nhưng mà những oan ức khổ sở cô đã phải chịu đựng, vậy thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây?
Lục Trình Niên đứng dậy bước về phía của cô.
“Những gì em đã từng trải qua, tôi tiếc nuối vì đã không có ở bên cạnh của em, nhưng tôi đảm bảo sau này có tôi rồi, không còn người nào dám làm nhục em, xem thường em.”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh.
Ánh mắt của người đàn ông trầm tĩnh lại dịu dàng, mang theo sự kiên định và tự tin.
Trong lòng giống như bị một thứ gì đó hung hăng chạm vào.
Có một loại cảm động và chua xót khó tả thành lời.
Cô liên tục gật đầu.
Hoa Mộng Dao nín khóc mỉm cười.
“Hai người, hai người đừng có ném thức ăn cho chó như thế này có được không hả? Nếu không thì để tớ lui qua một bên nha, cứ luôn cảm thấy tớ bị kẹp ở giữa, bầu không khí cứ là lạ đây này.”
Cô ấy nói xong thật