Cảnh Ngọc Ninh biến sắc.
Là giọng nói của Mộ Thanh Hồng.
Đáng chết!
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài càng ngày càng gần, một giây sau liền có người sắp xông tới, Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng nhào lên phía trước, “cạch” một tiếng khóa trái cửa lại.
Sau đó cô nhanh chóng lấy điện thoại di động ra bấm một số điện thoại.
“Ủa, sao cái cửa này lại mở không ra được vậy?”
“Sao lại như thế được, để tôi xem xem.”
Ở bên ngoài truyền đến âm thanh khóa cửa, bởi vì ở bên trong đã khóa trái, bên ngoài không có chìa khóa căn bản không thể mở ra được.
Mộ Thanh Hồng lập tức hiểu được.
“Ồ, xem ra là con nhỏ đê tiện kia đã biết rồi, cho là một cánh cửa thì có thể ngăn cản chúng ta lại được à? Quả thật đã suy nghĩ hão huyền mà.”
Cô ta nói xong thì lấy điện thoại di động ra.
“Quản lý từ, đem chìa khóa của phòng 8828 đến đây cho tôi đi, đừng có nói nhảm nữa, nếu như ông dám nói ra ngoài nửa chữ thì ngày mai ông cũng không cần phải làm việc ở đây.”
Cảnh Ngọc Ninh nghe thấy giọng nói phát ra ở bên ngoài, lúc này cô mới bỗng nhiên nhớ đến quán rượu này hình như là thuộc quyền nhà họ Mộ.
Cô âm thầm cắn răng.
Thật là đáng chết.
Sao có khách sạn khác lại không chọn, hết lần này tới lần khác lại chọn khách sạn của Mộ thị.
Thật ra cũng không thể trách cô được, chỗ này là do giám đốc lưu đã chọn, hơn nữa việc kinh doanh của nhà họ Mộ ở Nam Thành rất rộng rãi, sản nghiệp dưới tay lại nhiều, nếu như không phải có lòng đi thăm dò thì ai biết được cái nào là của công ty nhà họ Mộ.
Cô cũng chỉ có thể đặt hi vọng trên điện thoại di động.
Cô vừa gọi điện thoại vừa thầm nghĩ: nhận nhanh đi, nhận nhanh đi!
May mắn là từ xưa đến nay người đàn ông đó sẽ không để cho cô thất vọng, sau khi điện thoại vang lên bốn tiếng thì anh lập tức ấn nghe.
“Ngọc Ninh, em sao vậy?”
“Lục Trình Niên, cứu em!”
Giọng nói ở phía bên kia liền thay đổi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Em bị người ta bỏ thuốc rồi, chính là khách sạn lúc nãy em đã gửi địa chỉ cho anh, ở trong phòng 8828, anh mau đến đây đi!”
Cô vừa dứt lời, cửa đột nhiên bị mở ra.
Ngay sau đó Cảnh Ngọc Ninh chỉ cảm thấy một ánh mắt chói mắt phóng tới, cô vô thức nhắm mắt lại, đưa tay cản nó lại, điện thoại ở bên tai đột nhiên bị người ta đập xuống đất một phát.
“Bộp.”
Điện thoại rơi trên mặt đất.
Bên trong còn có tiếng kêu vội vàng của người đàn ông: “Ngọc Ninh! Ngọc Ninh!”
Nhưng mà một giây sau, một cái chân giẫm lên trên điện thoại di động, làm màn hình vỡ nát.
“Cảnh Ngọc Ninh, không ngờ là cuối cùng cô vẫn bại ở trong tay của tôi nha.”
Mộ Thanh Hồng mang theo nụ cười đắc ý đi tới.
Sau lưng của cô ta là bốn người vệ sĩ có dáng người cao lớn.
Cảnh Ngọc Ninh cứng mặt lại, lảo đảo hai bước lùi về phía sau.
“Cô muốn làm cái gì?”
Biểu cảm trên mặt Mộ Thanh Hồng không có ý cười tốt lành.
“Đương nhiên là tôi muốn giúp cô rồi, bây giờ có phải là cô cảm thấy rất khó chịu không, trên người vừa nóng lại vừa ngứa, rất cần đàn ông đến giúp cho cô đừng ngứa nữa. Nhìn này, tôi đối với cô tốt biết bao nhiêu, biết là cô cần thì liền lập tức mang đàn ông đến cho cô.”
Nói xong, mặt mày cô ta lập tức trở nên lạnh lùng, ra lệnh cho bốn người vệ sĩ.
“Các người còn đứng đó làm cái gì nữa còn chưa chịu tới.”
Bốn người vệ sĩ lập tức đáp lời: “Vâng.”
Cảnh Ngọc Ninh trơ mắt nhìn bọn họ đi tới, sắc mặt thay đổi.
“Mộ Thanh Hồng, lúc trước tôi cho rằng cô cũng chỉ ngang ngược một chút, không ngờ là cô lại ác độc như bây giờ, chẳng lẽ cô không sợ chọc tới tôi thì Lục Trình Niên sẽ tìm cô gây phiền phức ư?”
Mộ Thanh Hồng cười đắc ý.
“Cảnh Ngọc Ninh, cô cho rằng mình ghê gớm tới cỡ nào vậy? Tôi nói cho cô biết nha, đàn ông đều có thói hư tật xấu, bây giờ Lục Trình Niên nhìn trúng cô là nhìn trúng gương mặt này của cô, nhưng nếu như một khi anh ta phát hiện cô là một chiếc giày rách bị người khác chơi nát, anh ta sẽ không thèm để ý đến cô đâu.
Mà tôi đường đường là thiên kim của Mộ thị, muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn gia thế có gia thế, chỉ cần là một người đàn ông thông minh thì liền biết được sẽ phải chọn như thế nào. Cô nói xem, đến lúc đó Lục Trình Niên sẽ chọn một chiếc giày rách giống như cô hay là thiên kim nhà họ Mộ giống như tôi đây?”