Gương mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ ấy cọ vào cánh tay anh, nóng bỏng vô cùng, đem đến hơi thở quyến rũ.
Hầu kết của Lục Trình Niên chuyển động, giọng nói của anh khàn khàn: “Được, em đợi một chút.”
Anh đậu xe lại bên đường rồi mới lấy chai nước suối trong cốp xe ra, quay trở lại xe, cẩn thận đặt đến bên khóe miệng của cô.
“Ninh Ninh, uống nước đi.”
Cảnh Ngọc Ninh cầm tay của anh rồi lập tức uống ừng ực.
Cảm giác khô nóng ở cổ họng cô giảm bớt đi đôi chút bởi làn nước mát lạnh, nhưng chẳng qua chỉ trong vài giây mà thôi, sự ngứa ngáy và nóng bừng ấy lại kéo đến.
Cô thật sự không chịu nổi nữa mà kéo cổ áo của mình xuống, cọ đến cọ lui trên ghế.
“Khó chịu quá…”
Lục Trình Niên thắt dây an toàn lại cho cô rồi đanh giọng nói: “Nhịn thêm một lúc nữa đi, chúng ta lập tức vào bệnh viện ngay.”
Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên ngã sang một bên, đầu của cô đập vào trên vai anh, nếu như không có dây an toàn giữ cô lại thì e rằng cô đã nhào vào trong lồng ngực của anh rồi.
“Lục Trình Niên…Em không chịu nổi nữa…Anh giúp em đi được không? Chúng ta đừng vào bệnh viện nữa.”
Cô vừa nói vừa cởi áo của mình xuống, cô dụi đầu vào hõm vai của anh như một con mèo nhỏ.
Lục Trình Niên chỉ cảm thấy nhiệt độ nóng hôi hổi như một ngọn lửa lập tức thiêu đốt làn da mình.
Anh vừa lái xe vừa duỗi tay đỡ người phụ nữ ấy lên.
“Em bị thương, cần phải xử lý, ngoan, ráng nhịn thêm chút nữa là được rồi.”
“Em không muốn…Lục Trình Niên, giúp em đi…Em khó chịu quá…”
Cô liên tục hừ hừ, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào, dường như còn pha lẫn với tiếng khóc.
Hễ là một người đàn ông, chỉ sợ rằng chẳng có ai nhịn được lúc nghe thấy giọng người phụ nữ trở nên như thế.
Huống hồ chi, còn là người phụ nữ của mình!
Lục Trình Niên siết chặt vô lăng, ánh mắt anh dừng lại ở tòa nhà cao cấp gần đó, anh nhớ hình như mình có một căn ở nơi này, thế là bèn lái về phía đó ngay.
Chiếc xe nhanh chóng đến gần chung cư, đột nhiên một tiếng ‘cạch’ vang lên.
Cảnh Ngọc Ninh cởi dây an toàn ra.
“Ừm…Lục Trình Niên…Anh mát quá…Cho em ôm anh nhé được không?”
Người phụ nữ ấy quàng tay ôm cổ anh, cơ thể cô quấn lên người anh.
Người Lục Trình Niên càng trở nên cứng đờ nhìn thấy hành động và nghe thấy lời nói của cô, anh nói với giọng khàn khàn: “Ngọc Ninh, ngồi im đi, anh đang lái xe.”
“Không muốn…Lục Trình Niên…Anh giúp em đi mà!”
Cô cọ vào người anh trong vô thức, cuối cùng ngả người sang, nằm thẳng lên người anh.
Lục Trình Niên cảm thấy bất đắc dĩ, anh chỉ có thể dùng một tay giữ lấy cô, để cho cô ngả đầu lên vai mình.
“Em ngoan ngoãn ngồi như thế này đi, đừng cử động, chúng ta đến ngay đây.”
“Ừm…Chồng ơi…”
Nụ hôn mềm mại và nóng hôi hổi dừng lại trên gáy anh, rồi sau đó cô đột nhiên há miệng, cắn vào hầu kết của anh.
“Két!”
Tiếng thắng xe đột ngột vang lên, suýt nữa Lục Trình Niên đã mất lái, anh hít sâu một hơi khí lạnh.
“Cảnh Ngọc Ninh!”
“Hửm?”
Người phụ nữ trong lồng ngực mơ màng ngẩng đầu lên, cô ngơ ngác nhìn anh với đôi mắt nhập nhèm nước giống như một con nai nhỏ.
Lời nói của Lục Trình Niên lên đến miệng rồi lại vỡ vụ ra từng mảnh, bị anh nuốt ngược vào trong khi nhìn thấy ánh mắt long lanh nóng bỏng chứa chan vẻ quyến luyến ấy.
Một hồi lâu sau, anh mới lên tiếng bằng chất giọng khàn khàn: “Đừng động đậy nữa, ráng nhịn thêm hai phút, được không?”
Cảnh Ngọc Ninh ngoan ngoãn gật đầu như thể hiểu lời anh nói.
“Thế em có thể ôm anh không?”
“Được.”
Cảnh Ngọc Ninh thật sự không động đậy lung tung nữa, cô ôm cổ tay, treo vắt vẻo trên người anh như một con gấu túi vậy.
Lục Trình Niên lái xe xuống dưới hầm, trước lúc xuống xe, anh gọi điện thoại cho Tô Thâm để nhắn anh ta gọi bác sĩ sang đây, sau đó mới ôm Cảnh Ngọc Ninh xuống xe.
Cảnh Ngọc Ninh nằm trong lòng anh,