Cô thậm chí còn chẳng nhớ mình được Lục Trình Niên cứu đi lúc nào, sau đó xảy ra những chuyện gì, càng không thể nhớ nổi.
Uống rượu say + dược tính phát tác, đến lúc này đầu cô vẫn còn hơi đau đây!
Lục Trình Niên thấy cô giơ nắm tay lên đấm đấm đầu mình, còn cau mày thất thần, thì trong lòng dấy lên một dự cảm không lành.
“Em đừng có nói với tôi là em không còn nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì rồi nhé.”
Cảnh Ngọc Ninh ngẩng đầu nhìn anh, ngây ngốc nói: “Không có, em nhớ mà, em ở Châu Giang Quốc Tế bị Mộ Thanh Hồng gài bẫy, cô ta bỏ thuốc em, muốn tìm bốn tên đàn ông tới cưỡng gian em, kết quả đều bị em đánh bại hết.”
Mi mắt Lục Trình Niên giật giật.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
Cảnh Ngọc Ninh ngốc ngốc nhìn, ánh mắt mờ mịt.
“Sau đó….anh cứu em ra à?”
“Hah!”
Lục Trình Niên u ám cười một tiếng, không còn ý định ôm cô đi ăn nữa, cầm áo khoác lên, trực tiếp xoay người rời đi.
“Nè! Anh đi đâu đó? Còn chưa nói cho em biết mà!”
Đáp lại Cảnh Ngọc Ninh là tiếng sập cửa.
Cảnh Ngọc Ninh phiền muộn xoa xoa mũi, cảm thấy tính khí người này thật kỳ cục.
Một giây trước còn trời trong nắng ấm, giây sau đã tức giận ngay được rồi.
Đúng là không tài nào hiểu nổi mà!
Có điều bây giờ cô chẳng có tâm tình nào mà tính toán với anh, tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực, lúc này bụng cô đói đến sôi lên ùng ục rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi xuống giường, mất cả nửa ngày mới nhích được đến chỗ cái bàn, ngồi xuống ghế.
Bữa sáng Lục Trình Niên chuẩn bị cho cô rất phong phú, có cháo, bánh bao gạch cua, bánh quẩy, đều là những món mà cô thích ăn.
Cảnh Ngọc Ninh ăn đến no căng, sau khi ăn xong, cô mới cảm thấy sức lực mình hồi phục được kha khá, cơ thể cũng không còn nhức mỏi khó chịu như thế nữa, lúc này mới vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Trên đầu giường có đặt một bộ đồ nữ, nghĩ cũng biết là chuẩn bị cho cô.
Thay đồ xong xuôi, Cảnh Ngọc Ninh rời khỏi phòng ngủ, vốn cho rằng vừa rồi Lục Trình Niên tức giận như thế, hẳn là đã đi rồi.
Lại không ngờ vừa bước ra khỏi phòng ngủ, đã trông thấy anh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dùng laptop xử lý công việc.
Cảnh Ngọc Ninh nhất thời cảm thấy thật vui mừng.
“Hóa ra anh chưa đi à!”
Sắc mặt Lục Trình Niên không tốt chút nào, anh hừ lạnh một tiếng.
Cảnh Ngọc Ninh vội vàng chạy tới, ngồi xuống bên cạnh anh.
“Vừa nãy là em đùa với anh thôi, em làm sao có thể không nhớ được chứ? Tối qua rất cảm ơn anh đã cứu em, vất vả cho anh rồi!”
Cô nở một nụ cười lấy lòng, kéo kéo ống tay áo anh.
Lục Trình Niên nheo mắt nhìn cô, cười như không cười.
“Bây giờ tôi xem như đã nhìn rõ em rồi.”
“Hở? Sao cơ!”
“Hah! Mỗi lần cần đến tôi, thì đều chủ động, thân thiết gọi tôi tiếng ‘chồng’, đến lúc không cần thì lại muốn tôi tôn trọng, bảo trì khoảng cách với em, hah… đúng là phụ nữ!”
Cảnh Ngọc Ninh: “…..”
Lục Trình Niên đóng máy tính lại, đứng lên.
“Tô Thâm!”
“Có.”
Tô Thâm không biết đến từ khi nào, trước đó vẫn đứng ở hành lang trước cửa, Cảnh Ngọc Ninh không chú ý tới anh ta.
“Về công ty.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Lục Trình Niên dẫn Tô Thâm rời đi.
Cảnh Ngọc Ninh ngốc ngốc nhìn theo anh, không biết mình lại làm sai chỗ nào, chọc giận người này rồi, nhất thời đuổi theo cũng không phải, không đuổi theo cũng không phải.
Hơn nữa, cô căn bản không biết đây là chỗ nào, tối hôm qua điện thoại của cô hình như rớt hỏng rồi, ví tiền lại không có bên người, anh cứ thế bỏ cô lại một mình ở đây, cô biết đi về kiểu gì đây?
Cảnh Ngọc Ninh nghiến nghiến răng, có chút tức giận.
Nhưng mà chưa qua bao lâu, chuông cửa đã vang lên.
Cảnh Ngọc Ninh còn tưởng là người đàn ông kia quay lại, vội vàng vui vẻ chạy ra mở cửa.
Nhưng mở cửa rồi mới thấy, người đến là một người phụ nữ mặc Âu phục đen, bộ dạng lạnh lùng, thông minh, có năng lực.
“Chào Mợ chủ, tôi là Tống Linh, là vệ sĩ ngài Lục phái tới bảo vệ cô.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…..”
Trải qua sự việc tối qua, Lục Trình Niên không cách nào yên tâm để Cảnh Ngọc Ninh một mình bên ngoài làm việc, thế nên mới phái một trong những