Lần đầu edit...!(# ̄▽ ̄#)
Sao em lại ngốc như vậy
Qua nhiều ngày, nhiều lần gặp mặt như vậy, cuối cùng chị ấy cũng hỏi vấn đề này.
Quả thật là có chút khó mở miệng.
Nhưng tôi biết rõ sinh nhật mà chị ấy nói tới, cùng với câu hỏi còn gì nữa không kia, mang ý nghĩa gì.
Đó là quá trình mà tôi theo đuổi chị ấy, một chặng đường dài dăng dẳng.
Hồi đó trước ngày sinh nhật chị ấy, tôi đã bắt đầu lên kế hoạch để vui chơi cùng chị ấy, lúc đấy tôi cảm thấy thật kiêu ngạo, bởi vì trong số những người đông đảo theo đuổi, chị ấy chỉ chịu tiếp xúc với mình tôi, có lẽ bởi vì tôi cũng là con gái, nên dễ dàng thân cận, nhưng tôi nghe nói có một chị cùng chuyên ngành cũng có ý với chị ấy, mà sau này chia tay rồi, tôi cũng chưa bao giờ gặp chị gái kia lần nào.
Tuy vậy tôi vẫn không thể không cảm thán, La Y thật sự có sức hút, dù là đối với cùng giới hay khác giới, điều này cũng làm cho cuộc sống trong hai năm sau của tôi thường xuyên lo sợ những người có ý xấu với chị ấy, sinh hoạt vô cùng khó khăn.
Đến ngày sinh nhật của chị ấy, tôi rất tầm thường dẫn chị ấy đến khu vui chơi, chị ấy ưa thích những trò chơi mạo hiểm, cho nên tôi phải liều mình tham gia các trò đó cùng với chị ấy, mạng già thiếu chút nữa mất đi, nhưng có thể nhìn chị ấy vui vẻ tôi cũng rất vui rồi, chỉ có điều phải vừa ói vừa chơi thôi, ngoài ra không có chuyện gì lớn.
Tôi nhớ ngày đó sau khi lên cáp treo với chị ấy thì đi mua kem, lúc ấy còn mạnh miệng nói rằng hôm nay em sẽ bao hết, chị ấy chỉ cười cười thuận theo tôi.
Ở đây tôi phải nói thêm một chút, sau nhiều lần đưa đồ ăn sáng, đồ ăn vặt cho chị ấy, chị ấy đã bắt đầu kiềm chế hành động này của tôi, ép tôi dùng tiền của chị ấy, nếu không chị ấy sẽ không ăn, sau này cũng đừng tới tìm chị ấy.
Việc này làm cho tôi cảm thấy khó xử, tuy một mặt tôi muốn đối xử với chị ấy thật tốt, nhưng tài chính không đủ, những ngày trước để mua các đồ ăn cho chị ấy thật sự phải thắt lưng buộc bụng, cho nên số tiền ít ỏi còn lại đã gây cho tôi không ít phiền phức, nhưng mặt khác rõ ràng là tôi đang theo đuổi chị ấy, dùng tiền chị ấy để theo đuổi chị ấy chẳng phải là rất đáng xấu hổ rồi sao.
Khi đó La Y nói: "Nghĩ sâu xa như thế làm gì, cứ cho rằng tôi tự bỏ tiền mua đồ ăn cho mình, còn em là shipper không công cho tôi, vậy là được rồi."
Có lẽ vì đã giảm bớt hổ thẹn trong lòng, tôi hân hoan tiếp nhận lời giải thích đó.
Không biết có phải tại chúng tôi khi mua kem ly vừa nói vừa cười quá mức hay không, cho nên em gái bán kem mới mặt đầy hứng thú nhìn chung tôi, một bên vừa xúc thìa một bên vừa hỏi: "Hai người là một cặp phải không?"
Tôi nghe xong sợ hãi.
Không phải vì sợ bị phát hiện là đồng tính, mà lo rằng La Y sẽ không vui, cho nên tôi lập tức xua tay nói: "Không phải không phải, em hiểu lầm rồi, chúng tôi là bạn bè, là bạn bè đó nha a a."
Quả nhiên La Y nghe xong không vui, cầm ly kem không nói lời nào.
Tuy rằng trước đó chị ấy vẫn ít nói, nhưng mà lần này cảm giác không nói lời nào rất khác biệt, phải hình dung như thế nào đây, tôi không thể diễn tả được.
Hai người ở chung với nhau lâu rồi, cho nên có thể cảm nhận được ý nghĩa hơi thở của nhau, tôi cảm thấy dường như chị ấy đang tức giận.
Vì không muốn phá hỏng sinh nhật của chị ấy, tôi liều mạng lục tìm các truyện cười trong bụng, thiếu chút nữa moi ruột gan phèo phổi ra ngoài luôn rồi, tuy rằng hiệu quả không được tốt lắm, nhưng cũng may chị ấy không còn buồn bực không vui như trước nữa.
Cuối cùng chúng tôi có thể trò chuyện lại và trở về trường.
Đưa chị ấy đến dưới khu ký túc xá thì chúng tôi buộc phải tách nhau ra, vẫn giống như trước kia, tôi cảm thây vô cùng thoả mãn khi nhìn chị ấy cầm trong tay món quà sinh nhật tôi tặng, chị ấy không nhận quà của người khác, chỉ lấy của tôi thôi đấy.
Tôi cười nhìn chị ấy nói: "Ngủ ngon, nhớ đi ngủ sớm một chút."
Chị ấy ừ một tiếng nhưng lại không bước lên lầu, nhìn tôi một cái rồi bỗng nhiên gọi tên tôi: "Tiết Linh Nhất."
Tôi: "Hả?"
Chị ấy khẽ nhíu mày: "Em còn muốn theo đuổi tôi đến khi nào?"
Tôi nghe xong liền luống cuống, chẳng lẽ nguyên ngày hôm nay chị ấy chỉ giả vờ vui vẻ thôi?
Tôi vội vã nói: "Em, em, La Y, em sẽ mãi theo đuổi chị, ai nha, có phải chị ghét em rồi không? Chị ghét em chỗ nào hãy nói cho em biết, hay là chị chê em bám dính chị quá chặt, a, hoặc là chị cảm thấy địa điểm hôm nay chơi không vui, em, vậy chị thích gì, ngày mai em bù đắp cho chị một..."
Tôi không biết tại sao mình lại nói những câu đó, chỉ cảm thấy lúc ấy tâm tình trong một thoáng đã trở nên vô cùng nặng nề, núi lở đất mòn, đất lão thiên hoang*.
(*): Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm thì hay dùng từ này
Chị ấy cắt ngang những câu từ cà lăm của tôi, bất đắc dĩ nói: "Em không tỏ tình với chị thì làm sao chị đồng ý hẹn hò với em được."
Những lời này mất tận hai phút, tôi mới hoàn toàn hiểu được, tôi không biết trong hai phút đó tôi đã biểu lộ ngu ngốc đến cỡ nào, nhưng tôi biết rõ hai phút sau tôi vô cùng tung tăng nhảy nhót ôm chầm lấy chị ấy, giọng nói tràn đầy vui vẻ hỏi lại: "Thật sao thật sao?"
Chị ấy nói: "Sao em lại ngốc như vậy."
Tôi liều mạng gật đầu: "Đúng đúng đúng em ngốc lắm, a a a La Y em thật lòng yêu chị."
Tối đó La Y bị tôi ôm trọn vẹn nửa tiếng đồng hồ, sau đấy mới bằng lòng buông tay, trên đường trở về ký túc xá cả người hầu như muốn bay lên, trong lòng thì mát gan mát ruột, bên ngoài thì thần thái phấn chấn.
Nhưng cả đêm tôi gần như mất ngủ, mà kỳ lạ chính là suy nghĩ trong đầu của tôi không phải câu em không tỏ tình với chị thì làm sao chị đồng ý hẹn hò với em được, mà là một câu khác.
Sao em lại ngốc như vậy.
Từ nhỏ tôi đã nhận ra mình rất thông minh, trí nhớ rất tốt, luôn là người đầu tiên thuộc lòng thơ cổ, là người đầu tiên hát, là người đầu tiên giải được bài toán, là người đầu tiên làm xong thủ công.
Đương nhiên, những thứ này đều là khi còn tiểu học, lên trung học phổ thông rồi tôi cảm thấy trí thông minh của mình chưa đủ, nhưng ít ra không đến nỗi ngu ngốc.
Gặp phải La Y, tôi thừa nhận, chính là thời điểm mức độ ngu của tôi lên đến đỉnh cao nhất.
Có lẽ khi ở trước mặt chị ấy, tôi biểu hiện quá mức tích cực, do đó đã hoàn toàn phản tác dụng rồi.
Trong lòng thở dài, suy nghĩ lung tung lâu như vậy không làm cho tôi buồn ngủ chút nào, tôi ngẩn người nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài rèm cửa sổ, nghĩ nếu cứ trợn tròn mắt như thế này phải chăng sẽ cảm thấy mí mắt nặng xuống, rồi có thể ngủ được hay không? Rõ ràng là sẽ không a.
Nhưng con người luôn muốn được thử một lần, nếu không sẽ không bao giờ hoàn toàn tin tưởng kết quả được định sẵn.
Tôi đưa tay chạm vào điện thoại, mở ra xem thấy đồng hồ đúng lúc điểm 0 giờ, chẳng biết tại sao, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vui vẻ, đặt điện thoại xuống tôi nhỏ giọng nói với không khí: "La Y."
Chị ấy ngủ rồi, chị ấy không có trả lời tôi.
Tôi hé miệng cẩn thận nhích lại gần chị ấy từng li từng tí, trong khi trái tim tung tăng nhảy nhót.
Tôi nhớ cái giường này rất lớn, nhưng chỉ cần dịch chuyển