Tôi hiểu mẹ tôi, cũng như hiểu em vậy
Sau khi ăn xong thì tôi với mẹ ở trong phòng bếp rửa chén, việc này từ trước đến nay vốn là do tôi làm, nhưng mà bà ấy nói không thể để cho người ngoài nghĩ là đang sai bảo tôi được, cho nên phải thể hiện là hai người đang rửa chén cùng nhau.
Nhưng thật ra là tôi rửa, còn bà ấy chỉ nhúng nước.
Làm được một nửa thì bà ấy hỏi tôi: "Có cần tặng đồ gì cho La Y không? Haizz, đúng là đãng trí mà, ngày hôm qua có đi siêu thị vậy mà quên mất, cha của con cũng không nhớ tới chuyện này."
Tôi vặn thêm nước vào bồn, trả lời: "Không cần." Nghĩ nghĩ một hồi rồi lại nói thêm: "Chị ấy đâu cần thứ gì, nếu mẹ làm thế sẽ khiến cho chị ấy cảm thấy khó xử thêm."
Mẹ nhìn tôi nói: "Thế à, vậy sau này con thường xuyên mời nó về nhà mình ăn cơm đi."
Tôi nói: "Chị ấy rất bận, sao có thể suốt ngày rảnh rỗi như mẹ được."
"Bận bận cái quần què." Bà ấy vẫy nước lên mặt tôi, vì quá bất ngờ nên tôi không kịp né, nghe bà ấy nói: "Vì sao mẹ vừa nói mời nó tới nhà, mà con lại lấy nhiều cớ như vậy, có bạn thân là La Y sao lại không biết quý trọng hả."
"Phải, phải, phải." Tôi trả lời qua loa, chẳng muốn tiếp tục chủ đề này.
Sau khi ăn xong cha tôi và La Y chơi cờ vây ở phòng khách, lúc chúng tôi đi ra ngoài chỉ thấy cha tôi đang ngồi một mình, trên bàn mới đánh được một nửa, tôi nhìn sơ sơ, thấy hai người đang hoà.
Lần đầu La Y tới nhà tôi, đã hạ cha tôi đo ván, khi đó vì để khiêm tốn, chị ấy đã nói dối trình độ chơi cờ của mình xuống hai bậc, lúc bắt đầu chơi vẻ mặt cha tôi vẫn thuận buồm xuôi gió, chính là không hề gì, chỉ là một cô gái, bác có thể nhường, nhưng sau đó thua rồi lại thua thì quả thật là có chút khó coi.
Lần đó cha tôi chỉ thắng được nửa mục.
Lúc rời đi La Y nói cho tôi biết là chị ấy rất xấu hổ, đúng là không nên nói dối, còn tự hỏi rằng liệu cha tôi có thể vì chuyện này mà ấn tượng không tốt đối với chị ấy chăng.
Tôi nói chị đâu phải là ba em mà biết ổng nghĩ gì.
Chị ấy lắc đầu, nếu chị là ba em thì càng không tốt.
Để cho chị ấy yên tâm hơn, tôi nói cha mình thích những đứa khiêm tốn, hồi năm lớp ba tôi học hành vất vả, cuối cùng cũng giành lấy nhất khối, sau đó đi khắp nơi khoe khoang, rồi bị ông ấy dạy dỗ, nói rằng đừng đắc ý như thế, làm người không thể kiêu ngạo, nếu kiêu ngạo sẽ làm con chùn bước, làm người thì phải luôn luôn gìn giữ một tấm lòng khiêm tốn, tôi ngoan ngoãn nghe theo, vì thế nên cuối cùng thi không đứng nhất nữa.
Mẹ tôi nhìn cha đang một mình lẻ loi nghiên cứu bàn cờ, hỏi ông ấy: "La Y đâu rồi?"
Ông ấy chỉ vào một hướng nào đó: "Điện thoại."
Mẹ tôi ồ lên một tiếng rồi xoay người đi rửa hoa quả.
Tôi thấy không có chuyện gì nữa nên đi tới hướng mà cha tôi đã chỉ, thấy La Y đang đứng quay lưng ở cửa phòng tôi, tiếng của chị ấy rất nhỏ, lúc tôi đi qua thì nghe chị ấy nói:
"Bỏ, bỏ hết đi...!Mặc kệ cô nói sao cũng được...!Tôi bị bệnh, phải, bệnh rất nặng...!Cứ việc mắng chửi đi, dù sao công ty sẽ dùng quan hệ xã hội."
Bây giờ minh tinh đúng là luôn ỷ vào quan hệ xã hội của công ty mà làm điều xằng bậy.
Nghe giọng nói chị ấy có chút mất kiên nhẫn, tôi đoán đầu dây bên kia hẳn là Tiền Nhạc Phàm, nói được một hồi thì chị ấy cúp điện thoại, xoay người thì thấy tôi.
Tôi cười hì hì, lúc này mới phát hiện hình như nãy giờ mình đang là người nghe lén điện thoại.
"Thì là, em tới đây..." Tôi đang suy nghĩ tìm cái cớ, nhưng vừa rồi tôi bước lại đây để làm gì nhỉ? Hình như chính là muốn nghe lén a.
Haizz, thật tức chết lòng dạ bỉ ổi của chính mình.
"Em về phòng, để lấy đồ đó a."
Nói xong tôi thực sự mở cửa phòng, đi một vòng sau đó trở ra, đã thấy La Y tiếp tục đánh cờ cùng cha tôi.
Cha tôi rất thích cờ vây, nhưng không biết vì sao trình độ lại không thể tăng lên được nữa, hồi tôi còn nhỏ cũng được ông ấy dạy cách chơi, nhưng tôi ở phương diện này không có hứng thú cũng không có năng khiếu nên đành phải thôi.
Giờ phút này bọn họ đang đối sát.
Không biết rốt cuộc là tôi đang hy vọng La Y thắng hay là cha tôi thắng, nhưng tốt nhất là nên khống chế ở nửa mục như lần trước, và tốt hơn hết là lần này La Y thắng nửa mục, như vậy mới công bằng.
Ha ha ha thật sự là suy nghĩ hão huyền.
Bốn người chúng tôi ngồi vây quanh nhau, tôi với mẹ vừa im lặng vừa ăn hoa quả mà quan sát trận đấu, tận mất thấy cha tôi ngăn một quân cờ của La Y, căng thẳng đến nỗi tay tôi run lên, đụng phải cánh tay La Y, suýt chút nữa làm đổ bàn cờ.
Bỗng nhiên bầu không khí bị tôi phá tan tành, cha tôi cầm quân cờ vừa cười vừa nói: "Từ nhỏ Nhất Nhất đã thế rồi, mỗi lần đánh cờ đều run người, đứa nhỏ này, tố chất tâm lý quá kém."
Mẹ của tôi cũng cười, "Đúng vậy, bác nhớ đã cùng nó đành một ván cờ hồi nó còn học trung học, bị thua một mảnh đất vậy mà ngồi trên ghế sofa lăn qua lăn lại, nói bác khi dễ nó, nói muốn đi lại."
La Y nghe xong cười vô cùng vui vẻ, quay đầu lại liếc nhìn tôi một cái: "Thật ạ?" Chị ấy lại hỏi: "Sau đó thì sao?"
Cha tôi nói tiếp: "Còn sao nữa, bị bác mắng một trận."
Tôi:...!
Thoáng quan sát tình thế ở bàn cờ này, thấy cha tôi đang yếu thế một chút, quả nhiên đến cuối cùng cha tôi thua hơn hai mươi mục.
Nhìn chung, trời đã tối rồi.
Tôi nghĩ chị ấy gọi điện thoại để nói với Tiền Nhạc Phàm như thế, chỉ để đánh một ván cờ thôi sao? Thật sự là, có hơi, tùy hứng a.
Ăn cơm tối xong, La Y không có ý sẽ rời đi, bây giờ cha mẹ tôi đã về hưu, vô cùng rảnh rỗi, mẹ tôi ngoài việc tìm người đánh mạt chược, thì chỉ thỉnh thoảnh cùng cha tôi đi ra ngoài, hoặc là thêu mũi chữ thập.
Bây giờ bà ấy đang thêu tranh sơn thủy, đã xong một mảng lớn, La Y chính là dáng vẻ cô con gái tốt mà ngồi ở bên cạnh bà ấy, xem mẹ tôi cứ một kim một chỉ, chủ đề của hai người là lấy chuyện La Y lúc quay phim, mẹ của tôi chưa đi đến phim trường, nên không hiểu nhiều thứ.
"Ồ, hoá ra những cảnh kia về sau mới làm, vậy lúc đang quay thì bối cảnh là màu xanh lá?"
La Y gật đầu.
Mẹ của tôi nở nụ cười một tiếng: "Lúc quay không cảm thấy buồn cười sao?" Sau đấy bà ấy cười thêm vài tiếng: "Nghĩ đến đã cảm thấy buồn cười."
Tôi xen vào: "Người ta là có thực lực diễn xuất riêng, nếu cười thì lấy đâu ra phim cho mẹ coi."
La Y cười đưa tay cầm cái thêu mũi chữ thập lên, xem một bên mấy lần, rồi lại lật sang bên khác xem thêm vài lần nữa, "Bác gái thêu thật đẹp."
Mẹ tôi bị một lời khen ngợi làm cho rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại nói: "Bình thường thôi, thêu mũi chữ thập rất đơn giản, có điều ít người làm."
La Y bày tỏ ngạc nhiên bằng một tiếng ồ, sau đó nói: "Nhưng con đã nhìn thấy một cái khá xấu, mặt chính còn tạm được, nhưng mặt sau thì rối