Hẹn hò với chị ấy còn cần có lý do sao?
Nước tràn rồi, thật sự đã ngập đến đầu, chúng tôi cuống quýt dọn dẹp tuỳ tiện, còn bắt Trần Linh ngửa đầu lên, tôi rất lão luyện trong việc giúp cô ấy vẽ mi, vẽ mắt.
Giống như một vị thần, chỉ cần nửa tiếng đồng hồ chúng tôi đã tiến đến phim trường, hoạt động đã bắt đầu, Trần Linh đi lên bị sắp xếp ở chỗ vắng vẻ, phóng tầm mắt nhìn, hôm nay hầu hết các nhân vật chúa trời đều đến đông đủ, đồng loạt đứng một hàng dài, MC đứng ở bên La Y, La Y và Mã Văn Lâm thì đứng cạnh nhau.
Tìm một vị trí để đứng, bên người có nhiếp ảnh gia đang chăm chú quay chụp, bên cạnh anh ta là một phóng viên, dòng chữ dài lê thê trong bản ghi chép nằm trên điện thoại đang viết gì đó, tôi ngó đầu sang, chữ viết loạn xạ không biết đang viết gì, vậy xem ra chữ của phóng viên ngoài mình ra còn lại những người khác xem sẽ khó hiểu.
Mới nhìn được vài giây, cô ta bỗng nhiên cảnh giác quay đầu, bàn tay nhỏ bé run lên che bản ghi chép, "Cô đang làm gì vậy!"
Tôi xua tay, cảm thấy không thể để cho cô nàng hiểu lầm, nói, "Không phải không phải, tôi không phải phóng viên, tôi là trợ lý của Trần Linh."
Cô ta vẫn lấy tay che, "Không có viết cô ấy, cô ấy chẳng có gì hay ho để viết cả."
Trong lòng của tôi âm thầm cảm thấy Trần Linh đáng thương một hồi, bây giờ cô ấy có thể lẫn vào giới thật không dễ dàng, vì vậy tôi hỏi, "La Y thì sao? Đã viết gì về La Y?"
Cô ta ghét bỏ mà nhìn tôi một cái, đổi sang vị trí khác.
Cắt, đừng làm như thế chứ.
Ở trên đài, người MC nói, "Đương nhiên, mặc dù nói bộ phim lần này chủ yếu là về đề tài phá án, nhưng mà tình tiết tình cảm cũng rất quan trọng, qua nhiều cảnh diễn như vậy, anh Mã Văn Lâm cảm thấy La Y là người như thế nào?"
Mã Văn Lâm bắt đầu cầm microphone, mắt nhìn Y, hai người đưa mắt nhìn nhau, La Y cười cười với anh ta.
Lúc trước chơi trò nói thật hay mạo hiểm cũng có người nêu vấn đề tương tự với tôi, các cô ấy hỏi, cậu cảm thấy La Y như thế nào, tại sao lại thích chị ấy.
Thật ra đây là hai câu hỏi lận, nhưng tôi vẫn sẵn sàng trả lời.
Khi đó có trạng thái là muốn công bố cho toàn bộ thế giới biết bọn tôi đang hẹn hò, đặc biệt là rất thích chia sẻ với người khác những điều này, nhưng lại không có ý muốn chủ động mở miệng, chỉ có thể mong chờ người khác sẽ tò mò hỏi thăm.
Trước khi trả lời La Y dành riêng cho tôi một ánh mắt thâm ý, tôi lý giải là chị ấy muốn tôi nói tốt một chút.
Vì thế nên tôi nói tôi cảm thấy La Y rất tốt, La Y rất ưu tú, La Y cái gì cũng tốt, La Y là nữ thần của tôi, hẹn hò với chị ấy còn cần có lý do sao? Mỗi một chỗ bên người chị ấy đã là lý do rồi.
Quả nhiên chị ấy cười hài lòng.
Sau khi kết thúc tôi nói cho chị ấy thật ra những điều trên là sự thật, chị ấy nói là chị biết rõ.
Câu chị biết rõ này khiến cho tôi phải ngừng lại những lời khen sau dành cho chị ấy, mới đầu cảm thấy ê ẩm chán ghét chính mình, bây giờ lại thấy La Y rất tự luyến.
Nhưng mà đến cùng tôi vẫn không hỏi vì sao chị ấy thích tôi, yêu tôi ở điểm nào, dù sao so với chị ấy, tôi không có gì đáng để ý chị ấy thích, lỡ như chị ấy nói không lên lời, hoặc có thể suy nghĩ hồi lâu rồi nói bởi vì tôi tốt với chị ấy, như vậy thật xấu hổ.
Có một số việc trong lòng hiểu rõ là được rồi, cần gì phải nói thẳng ra.
Lần này ánh mắt La Y nhìn Mã Văn Lâm rất đạm nhạt, phải hình dung như thế nào đây, tựa như lúc họp, có người lên tiếng, mọi người theo lễ phép sẽ nhìn người phát ngôn bằng ánh mắt thanh đạm như vậy.
Mà Mã Văn Lâm có lẽ không nhận ra, mặt mũi tràn đầy nhu tình, dường như muốn nói cho chị ấy biết, tôi sẽ nói thật tốt.
Ta khinh, anh nói tốt cho người ta nhưng người ta căn bản không buồn để tâm, vậy mà xem được à, phải làm theo trình tự đi đã chứ, tốn sức cho việc liếc mắt đưa tình làm cái gì.
Khụ khụ, xin lỗi nhé, nội tâm tôi có vẻ hơi muôn màu muôn vẻ rồi.
Mã Văn Lâm nói, "Cô ấy là người rất có kiên nhẫn, hợp tác với cô ấy rất vui vẻ, cô ấy cũng rất dụng tâm, tôi nhớ có lần a, lúc diễn chúng tôi gặp một chỗ khó khăn trong kịch bản, cô ấy nói trở về sẽ cân nhắc, lúc ấy tôi không có quá để ý, không nghĩ tới đêm hôm đó cô ấy tới cửa phòng tôi gõ cửa, sau đó thương lượng kịch bản với tôi nhiều tiếng đồng hồ, cô ấy đúng là suy tính thật cẩn thận."
Mã Văn Lâm nói xong bằng vẻ mặt thành thật, MC nghe xong bỗng nhiên vươn tay kích động, "Khoan đã, vừa rồi tôi phải chăng đã nghe được gì đó?" Lúc cô ta nói câu này là nói với những người ở dưới khán đài, bên dưới vô cùng phối hợp, nhảy nhót một hồi.
Trong câu này rõ ràng có ý đồ, Mã Văn Lâm chẳng phải đang muốn tạo thành tin lớn sao!
Đáng xấu hổ đáng xấu hổ!
"Này cô gái, ui ui, đừng kéo hư tay tôi a." Người quay phim bên cạnh tóm lấy tay tôi, nói.
Tôi nhìn trên tay đã bị nắm thành một đường, lập tức buông ra, "Ha ha ha, không cố ý."
MC nói, "Tôi đây phải giúp mọi người hỏi thăm một chút rồi, ngoài nội dung kịch bản, sẽ không phát sinh chuyện gì khác sao?"
Dưới đài rất không chịu thua kém mà ô ô ô ô một tràng dài ra khỏi miệng.
Cũng có khả năng là âm thanh ô ô như trong trường hợp này, dùng để hóng hớt chuyện giải buồn, hiện tại rất nhiều tiết mục cũng thường xuyên cố sức mạo hiểm cho màn ô này, nhưng lại có lúc mờ mịt im ắng, cho rằng mấy đứa chưa dậy thì xem không hiểu, nhưng thật ra bọn nhóc xem cũng hiểu, chỉ là người lớn mới không hiểu mà thôi.
Lúc này La Y cầm cái mic của chị ấy, "Cậu ta còn đi rót nước cho ba người chúng tôi."
MC, "Ba người?"
La Y gật đầu, trực tiếp quay đầu lại chỉ vào Trần Linh nói, "Ngày đó tôi đi với Trần Linh, trong phòng của cậu ta còn có trợ lý của mình."
Nói xong thì Trần Linh bị kéo tới đây, một vòng chủ đề mới bắt đầu, đề tài này không có tính chất trò chuyện nên dễ dàng bị lật đổ, tiếp theo phóng viên nói những câu đau khổ không liên quan, có lẽ câu trả lời vừa rồi của La Y, đã đánh tan lời của Mã Văn Lâm, bị hỏi về vấn đề tình cảm giữa hai người, bọn họ đều thống nhất trả lời là bạn bè bình thường, hơn nữa trong lời nói không có lập flag(*).
Tôi nghe thấy người bên cạnh nói, "Bọn họ trông thật hợp nhau a, Mã Văn Lâm trông rất dễ chọc người."
Người khác nói, "La Y cũng dễ khiêu khích."
"Đúng đúng đúng!"
Tôi chẹp miệng nói thầm, "Có