Dám dây dưa lòng vòng, em nhất định phải chết
Tối hôm qua bị dằn vặt quá lâu, có lẽ bởi vì La Y ở phương diện nào đó có lòng say mê bất tận, dẫn đến tôi mệt đến nỗi ngủ quên, khi tỉnh lại thì nhận ra ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ đã rất chói chang rồi.
Dĩ nhiên, tôi không cần để ý đến mặt trời có chói hay không, bởi vì khi tôi mở mắt ra, đã thấy La Y nghiêng người dựa vào gối nhìn tôi còn vẻ mặt thì phong tình, trong miệng mang theo ý cười, được biểu lộ đặc biệt nhẹ nhàng.
Chị ấy như thế khiến cho tôi vô cùng sợ hãi, theo lý mà nói đây chính là dấu hiệu xxx, nhưng tôi không ưa thích xxx vào sáng sớm lắm, bởi vì tôi chưa có đánh răng, thậm chí nước miếng còn có thể đang chảy ra nữa kìa.
Chị ấy nói: "Chào buổi sáng."
Tôi chớp mắt một cái: "Chị đừng có làm em sợ."
La Y nghe xong bật cười, đưa tay tới vỗ lên đầu tôi, "Đi rửa mặt."
Aizz, đây mới là La Y mà tôi quen biết nha, nếu chị ấy nói những câu như: em nhìn mây trong thoáng chốc, nhìn tôi trong giây lát*, rồi mưa rơi xuống, lòng tôi tàn lụi và gì gì đấy, nhất định tôi sẽ sợ đến nỗi tè dầm.
Sau khi rửa mặt xong đi ra thì La Y đã không còn nằm trên giường, lúc tôi đi ngang qua thì nhìn thấy chị ấy ở bàn ăn, trước mặt bày biện hai cái dĩa, trên đó theo thứ tự là trứng gà và chân giò hun khói.
Tình cảnh này có gì đó sai sai, tôi vội vàng bước tới, ngồi bên cạnh chị ấy, chỉ chỉ đồ ăn, rồi lại vừa chỉ chị ấy, vừa chỉ tôi, đồng thời vừa nghi hoặc vừa ngạc nhiên hỏi: "Chị làm cho em à?"
Chị ấy gật đầu.
Tôi hỏi: "Chị muốn làm gì?"
Chia tay? Ung thư? Xuất ngoại? Cúm gia cầm?...!Lâm bệnh nặng?
"Làm bữa sáng cho em là chuyện lạ lùng đến thế sao?" Chị ấy lộ ra có chút mất kiên nhẫn.
Tôi liều mạng gật đầu: "Đúng vậy."
"Tranh thủ ăn đi, buổi chiều đưa chị tới sân bay."
Tuy rằng tôi không biết rốt cuộc hôm nay La Y đã xảy ra bệnh xấu gì, nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nghe theo lời chị ấy ăn xong bữa sáng, hương vị không ngon cũng không tệ, thuộc phạm trù ăn được, sau khi ăn sáng xong tôi nhìn chị ấy bằng vẻ mặt như mộng, sau đấy còn gấp mền giúp tôi, ném quần áo chúng tôi đã thay vào máy giặt, một bộ dáng bà chủ cần cù chăm chỉ trong gia đình, để cho tôi vô cùng hoài nghi rằng liệu tôi có tỉnh ngủ hay chưa.
Nhưng mọi người đều nói, cảnh trong mơ là nguyện vọng đến từ đáy lòng, nhưng tôi chưa từng muốn La Y làm thế, như vậy để cho tôi hoảng sợ, hoảng xong thì lại thấy buồn cười.
Trước mặt La Y, tôi chính là kiếp lao công.
Vì vậy đứa muốn làm lao công như tôi đi tới ngăn cản lại động tác gấp quần áo tôi của chị ấy, bắt lấy cổ tay chị ấy, nói: "Chị có bị đả kích gì hay không vậy, nếu có thì nói cho em biết, chị đừng làm em sợ nha."
Chị ấy liếc nhìn tôi: "Thuận tay giúp em làm chút chuyện không được à?"
Tôi ha ha vài tiếng, nắm chặt tay khác cầm quần áo của chị ấy vẫn còn muốn tiếp tục: "Em tự mình làm được, chị, chị...!chị như vậy em thực không quen."
Bỗng nhiên chị ấy nở nụ cười, cuối cùng cũng để thứ cầm trong tay xuống, "Em thật là..."
Chị ấy nói ba chữ đã ngừng lại, dưới sự mong đợi của tôi, ba giây sau chị ấy cũng nói rằng: "Có cà phê không? Pha cho chị một ly."
Tôi lập tức gật đầu, "Có có có, nhưng mà có muốn nhanh tan hay không?"
La Y: "Cũng được."
Có lẽ sau khi xong xuôi chị ấy trở về dáng vẻ cụ lớn như thường, dựa vào ghế sofa, móc điện thoại ra bắt đầu chơi đùa, tôi đi hai bước rồi quay đầu lại, thấy chị ấy vẫn còn nghịch điện thoại, điều này làm cho tôi cảm thấy yên tâm.
Sau khi mang cà phê đến chị ấy vẫn còn chơi, dáng vẻ thư thái gác chân lên bàn trà, khi tôi tới gần thì thấy chị ấy đang vật lộn với một cửa ải khó, mới nhìn được vài giây, đang muốn thảo luận với chị ấy cách vượt qua, thì bỗng nhiên chị ấy khóa màn hình, trực tiếp tắt điện thoại rồi.
Đối với cách thoát game dứt khoác của chị ấy, cho tới bây giờ tôi đều cảm thấy khó hiểu, điều này không khỏi làm cho tôi cảm thán, La Y đúng là một người phóng khoáng.
Tôi nghĩ nếu tôi và chị ấy chơi game online, giữa chúng tôi chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện vì linh phù mà chia tay đâu.
Cất điện thoại xong chị ấy cầm lên ly cà phê, bỗng nhiên nói với tôi: "Hát cho chị nghe một bài đi."
Tôi sững sờ.
"Chị là La Y thật à?"
Chớ có trách tôi hoài nghi, bởi vì từ lúc tôi tỉnh dậy cho đến bây giờ, cả người chị ấy đều toát ra hơi thở không phải là La Y.
Chị ấy không trả lời câu hỏi của tôi, hơi nhướng mi nhìn tôi: "Có hát hay không?"
Tôi cười ha hả: "Hát gì?"
Chị ấy nói: "Ca khúc chủ đề của phim truyền hình lần này là chị hát đấy, em cũng hát thử xem."
Vì vậy tôi chuẩn bị sơ sài một hồi, rồi ngân nga vài câu cho chị ấy, mọi người hẳn hiểu là, những người hát không được hay hơn nữa còn tự biết rõ điều đó thì bình thường chẳng hát đâu, cùng lắm thì hừ hừ vài câu theo nhạc.
Nhưng mà có những người hát không hay nhưng cảm thấy mình có thể được cải thiện, thế là thường xuyên hát loạn trên đủ loại ứng dụng, rất may mắn, tôi là người thuộc vế đầu tiên, dù sao tôi cảm thấy không gây hại đến tai của người nghe, cũng đã là tích đức cho đời rồi.
Sau khi hát xong tôi hào hứng hừng hực, nửa quỳ bên cạnh chị ấy: "Chị cũng hát đi, lúc công chiếu chắc hẳn đã qua một ít chỉnh sửa rồi đúng không." Nói xong tôi bỗng nhiên vui vẻ, tính ra tôi là người đầu tiên được nghe chị ấy hát trước đấy.
Nhưng mà La Y từ chối.
Tôi: "Ơ? Tại sao?"
Bỗng nhiên chị ấy nói: "Cầu xin chị đi, chị hát cho nghe."
Có lẽ hôm nay tôi đã quen với sự thất thường của La Y rồi, thế nên bây giờ nghe thấy câu này cũng không lấy làm lạ, chẳng qua là mặt đỏ lên khi nhớ đến hình ảnh mê ảo nào đó hồi tối qua.
Ban ngày ban mặt, như vậy không được tốt lắm.
Vì thế tôi làm nũng theo ý chị ấy.
Quả nhiên lúc mình đang tỉnh táo, nghe thấy giọng điệu nũng nịu của mình, sẽ cảm thấy càng thêm chán ghét, làm bừa xong tôi xấu hổ trực tiếp chui vào ngực chị ấy, lắng nghe tiếng cười thoải mái của chị ấy đang chạy theo dòng chảy dai dẳng.
Nhưng mà tôi đã bị lừa, chị ấy không có hát cho tôi nghe, điều này làm cho tâm hồn nhỏ bé của tôi bị thương