Sợ người nào đó quá khổ sở nên trở về nhìn một cái
Di chứng mất ngủ dẫn đến ngày hôm sau thức dậy rất trễ, hơn nữa bạn còn có thể ngủ rất sâu, điều này được thể hiện không phải là bạn không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở bên ngoài, mà toàn bộ những âm thanh đó đã bị xử lý thành giấc mơ mất rồi.
Như tôi này, tiếng chuông điện thoại cũng bị chuyển đổi, ở trong mơ, tôi có nhận máy, nhưng tiếng chuông vẫn tiếp tục reo lên, kiểu đã tỉnh nhưng không mơ tương tự như thế này, trong dân gian cũng được lưu truyền, gọi là bị quỷ đè.
Cuối cùng tôi cũng tỉnh lại vào lúc một giờ chiều, việc đầu tiên chính là kiểm tra điện thoại, thình lình nảy ra 20 cuộc gọi nhỡ, mười mấy cái là của Trần Linh, còn lại là của chị Trần.
Tôi âm thầm cảm thấy nguy cấp trong lòng, má ơi, hôm nay có lịch trình gì không? Hình như không có nha.
Chẳng buồn đánh răng, cũng chẳng dòm WeChat, tôi lập tức gọi điện cho Trần Linh ngay, điện thoại reo lên cho đến tiếng đô cuối cùng, cô ấy vẫn không tiếp, sau khi đường truyền kết nối bị ngắt tôi đành gọi cho chị Trần.
Thật ra chị Trần không quá quản thúc tôi, chủ yếu là với Trần Linh thôi, còn tôi thường nghe theo sự sắp xếp của Trần Linh, nhưng cú điện thoại này khiến cho tôi cảm thấy khủng hoảng mà không rõ nguyên do.
Quả nhiên, sau khi tiếp nhận cuộc gọi, chị Trần ở đầu dây đằng kia như thể vừa uống thuốc nổ, thét lớn: "Em muốn bỏ việc này rồi hả Tiết Linh Nhất!?"
Tôi nuốt nước bọt.
Sau đấy, chị ấy khiển trách tôi không ở cương vị công tác chờ lệnh, lại trách tôi không chịu nghe điện thoại, rồi còn mắng tôi không chịu trách nhiệm với Trần Linh, cuối cùng mới ra lệnh cho tôi, bảo rằng trong nửa tiếng đồng hồ phải đến DR.
Lúc kết thúc cuộc gọi tôi vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi buộc phải nghe lời làm theo, cái này chính là biết rõ sẽ chịu chết nhưng không đi không được trong truyền thuyết đấy.
Đừng nói với tôi là chưa bao giờ nghe nói qua truyền thuyết này nhé, bằng không kiến thức của các bạn quả thật quá nông cạn rồi!
Vì vậy tôi vội vàng và tùy tiện rửa mặt, hoàn toàn không có thời gian để diễn cảnh: ô du du, mình ngủ dậy trong nhà người yêu của mình đấy ư, thay vào đó phải ra ngoài đến nỗi xe không kịp thắng.
Cuộc sống chính là tàn khốc như vậy đấy, có đôi khi bạn muốn ngồi yên tĩnh trong một góc, chờ đợi cuộc gặp gỡ bất ngờ trong bầu không khí lãng mạn, nhưng nó chẳng để bạn được như ý, nhất định bắt bạn phải làm trâu làm ngựa trước mặt nó.
Trong lúc đang dầu sôi lửa bỏng vẫn không tài nào ngăn cản tôi cảm thán, cuộc sống thật kì quặc, hơn nữa nó còn lý thú đến quái ác.
Rốt cuộc lúc ở trên xe taxi Trần Linh đã gọi điện thoại lại cho tôi rồi, cuộc gọi này khiến cho tôi cảm động đến rơi nước mắt, tuy rằng từ trước tới nay tôi và Trần Linh sống nương tựa lẫn nhau, nhưng chung quy vẫn không có cảm giác gì, bỗng dưng hôm nay đặc biệt phụ thuộc vào cô ấy, thật lòng muốn viết một tràng tin nhắn dài 500 chữ để bày tỏ lòng biết ơn, dù gì trong hoàn cảnh làm việc ở DR, cổ là đồng bọn duy nhất của tôi.
Đại khái ý của cô ấy là muốn tôi lập tức tới đó ngay, lúc này trong tổ đã loạn thành một bầy, bởi vì có một võng hồng nhỏ làm màu, cho nên chương trình giải trí đó đã trực tiếp cắt bỏ phần sắp xếp của võng hồng đó và tất cả đám người liên quan, DR cảm thấy cơ hội lần này không tệ, tổ chị Trần lập tức tiếp nối show này, để Trần Linh trực tiếp thay vào.
Chuyện này tới quá vội vã, đoàn đội không có kịp chuẩn bị, cho nên tiến hành rất gấp rút, dù sao Trần Linh cũng là một người thay thế một đám người, cho nên tiết mục có chút dồn ép.
"Cậu không cần gấp đến thế đâu, tới đâu thì tới đó, chị Trần mắng là bởi vì không giúp được gì mà thôi." Khi Trần Linh đang nói chuyện là mím môi đấy, hơn nữa thanh âm rất hỗn tạp, e là đang vừa hóa trang vừa nói chuyện với tôi, thậm chí còn chẳng quan tâm đến những người xung quanh, nói: "Nhưng mà lát nữa không chừng chị ấy sẽ mắng thêm vài câu, cậu giả vờ nhận lỗi là được."
Tôi trả lời vài chữ rồi cúp điện thoại, thái độ hời hợt của Trần Linh khiến cho tôi thở phào nhẹ nhõm, sau khi tâm trạng ổn định lại mới xem từng tin nhắn trong điện thoại.
Đương nhiên là phải xem cái của La Y trước rồi.
Nhưng mà tin của La Y là ngắn gọn nhất:
Rời giường chưa?
Tôi trả lời: Đã rời giường, nhưng trong tổ tạm thời để Trần Linh thay một tiết mục, không nghe máy nên bị chị Trần mắng, ô ô ô, cần an ủi.
Sau đó mới tới Trần Linh, còn Hứa Hoa hỏi tôi chừng nào rảnh thì nói cho cậu ta biết.
Cậu ta vẫn muốn dẫn Tuệ Tuệ đến gặp tôi, nhưng tôi cứ mãi chạy ngược chạy xuôi, hơn nữa bị gián đoạn bởi tính đổi ý nhanh như gió của Tuệ Tuệ, cuộc gặp mặt này đã kéo dài mấy tháng rồi, tôi trả lời một chữ ừ với Hứa Hoa sau đó cất điện thoại di động.
Lên tới tầng, chú ý nhìn đồng hồ, từ lúc chị Trần gọi cho tôi tới giờ chỉ khoảng chừng nửa tiếng, đây là dấu hiệu tốt, tùy tiện lau mồ hôi trên trán sau đó đến chỗ mà Trần Linh đề cập tới, rồi khi bước vào nghe cô ấy khua tay múa chân một hồi, tôi lập tức tiếp nhận công việc của mình từ trong tay Tiểu Lâm.
Cả buổi chiều đều chạy lên chạy xuống, tư liệu cần chỉnh sửa lại, cần phải liên hợp với kimônô, cần dự trù tình huống đột nhiên phát sinh, còn phải hướng dẫn cho những người phụ trách mới giúp đỡ tạm thời, 5 giờ chiều đã bắt đầu diễn tập, hết thảy đều rất căng thẳng, mệt mỏi khiến cho tôi đổ đầy mồ hôi.
Cuối cùng trước khi tiết mục bắt đầu nửa tiếng chúng tôi cũng có thể đi tới phim trường, rồi sau đó xe không kịp thắng mà đã tiếp tục công việc, sau khi đưa kịch bản cho Trần Linh tôi than thở: "Tự dưng xảy ra tình huống này làm cho tớ mệt chết rồi."
Các bạn nói thử xem tại sao lại có chuyện cẩu huyết như thế này, giống như kịch bản thường thấy trong các bộ phim truyền hình, bạn không muốn cho người khác nghe, nhưng hết lần này đến lần khác lại vô tình để người ta nghe được, hoặc là do người ta đứng ở ngoài cửa, hoặc là do người ta tình cờ đi ngang qua ở hành lang.
Chị Trần cũng đã tình cờ như thế nghe được câu nói hờn trách ở trên của tôi, khiến cho tôi hận không thể cắt đứt đầu lưỡi.
Ban đầu do buổi chiều đã tận tâm tận lực nên chị ấy đã bỏ qua ý định khiển trách tôi, nhưng mà bây giờ thì...
"Em oán hay lắm, em nên biết là nếu em tới sớm hơn một giờ đồng hồ, công việc ở trong tổ có thể thoải mái đi rất nhiều."
Tôi lập tức gật đầu: "Vâng vâng vâng, là lỗi của em."
Trong công việc chính là như thế, đối mặt với những lời khiển trách của lãnh đạo, nhất định phải thừa nhận là mình sai, dù cho lãnh đạo nói những điều mà bạn nghe không hiểu đầu đuôi, dù cho bạn thấy bạn đã cố gắng đến sắp đột quỵ rồi, nhưng một khi người ta mắng mình, xin hãy nhận sai lầm ngay lập tức, cho dù có ấm ức đến độ nào cũng phải nuốt xuống, lãnh đạo không phải là người để cho bạn oán giận, xin hãy tìm đến bạn bè của bạn để trút nỗi lòng, có người bạn cùng mình mắng chửi lãnh đạo, sẽ để cho bản thân thoải mái dữ dội.
Đơn giản là bởi vì lúc này lãnh đạo chỉ đơn giản là trút giận mà thôi, chẳng có ai thích nhân viên của mình đi cãi tay đôi cả.
Bây giờ tôi cũng không muốn tranh cãi, bởi vì tôi khát quá đi, từ lúc tới công ty cho tới giờ, một giọt nước cũng chưa được uống.
Nhưng tuyệt đối không ngờ tới, khi tôi cho rằng mọi thứ đã xong xuôi rồi, cho rằng cuối cùng cũng có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, thì lại xảy ra sự cố.
Cái thực tập sinh chuẩn bị giày cho Trần Linh, lại đưa nhầm size...
Phải gào bao nhiêu chữ ĐM cho đủ đây, 10 phút nữa là đã bắt đầu tiết mục rồi...
Đám thực tập sinh này là do tôi mang đến, cho nên các bạn có thể hiểu rằng, tội này là do tôi gánh.
Hơn nữa quan trọng nhất