Đừng rời xa chị
Tôi không có ý định gì khác cả, tại khoảnh khắc quyết định quay lại với La Y tôi đã vứt bỏ chuyện cũ, không nghĩ gì thêm nữa, không bao giờ nhắc đến, coi như chưa hề xảy ra.
Phải chăng như vậy là chuyện quá đỗi thường tình?
Thực ra không phải đâu.
Mẹ La Y nói cũng đúng.
"Cô đúng là không biết xấu hổ."
Tôi cũng cảm thấy vậy, lấy tiền của người ta rồi thề thốt son sắt, cuối cùng lại âm thầm vi phạm.
Cứ hồi tưởng lại mọi chuyện là có thể dễ dàng nhận ra đây chính là kiểu đưa tiền rất điển hình cho một kẻ tầm thường rời khỏi con mình, nhưng người kia cầm tiền xong rồi thì lại tiếp tục dây dưa mập mờ với con của mình.
Da mặt dày cùng thái độ không sao cả và độ tuổi là tỉ lệ thuận với nhau, tuy rằng đạo đức trong nội tâm của tôi vẫn khiến cho tôi cảm thấy lo sợ bất an, nhưng dựa vào tình huống hiện tại là có thể thấy rằng tôi không muốn tách ra với La Y, thậm chí tôi thấy chẳng còn gì có thể chia cắt bọn tôi được nữa.
Những lời hứa hẹn đảm bảo trước đó, trong mắt tôi chẳng còn là gì cả.
Chúng tôi không có ký hợp đồng, chỉ là hứa suông bằng miệng, lúc ấy là bà ấy tình tôi nguyện.
Việc này chỉ có thể coi như đầu tư, mà loại đầu tư này tất cả mọi người đều hiểu nếu không thu hồi vốn được thì cũng chẳng thể nhờ cậy được pháp luật bảo vệ, cho nên nếu như đã đầu tư rồi, thì phải chuẩn bị mạo hiểm cho việc tôi bội ước.
Bởi vậy có thể thấy da mặt tôi dày không phải dạng tầm thường.
Nhưng tôi yêu chị ấy a, biết làm sao được.
Trong một tiếng đồng hồ trò chuyện với mẹ La Y, tôi hầu như không nói câu gì, tôi thật lòng mong muốn cuộc đối thoại này sẽ kết thúc, cho nên tôi dùng chiêu tự cho là có ích, đó là xử lý bằng phương pháp tôi không nói gì bà làm gì được tôi, biện pháp này xài với mẹ tôi rất là hiệu quả, bà ấy nói gì với tôi thì tôi đều không để ý, thế là bà ấy nhất định sẽ chuyển chiến trường sang cha tôi, nhưng mẹ La Y thì không giống như vậy, bà ấy có thể mặc kệ tôi im lặng, chậm rãi nói những điều tiếp theo, tôi thầm nghĩ, đây cũng là một loại bản lĩnh a.
Phu nhân đúng là không tầm thường, sự nhẫn nại thật tốt.
Hơn tiếng đồng hồ, nửa đoạn thời gian đầu vẫn rất ôn tồn, ân cần hỏi thăm cả nhà tôi, phần sau thì lộ ra không kiên nhẫn, khiến cho tôi không khỏi cảm thán rằng bà ấy chẳng hơn người bình thường được bao nhiêu.
Bà ấy nói, không nghĩ tới cô là loại người này, không sợ gặp báo ứng sao?
Bà ấy nói, cô có biết đồng tính luyến ái ghê tởm tới cỡ nào không.
Bà ấy nói, tôi nghe nói là cô tiếp cận trước, là cô hại nó.
Bà ấy nói, tôi sẽ không chấp nhận các cô.
Bà ấy nói, vẫn là câu nói trước, cô cảm thấy cô xứng với La Y sao? Cô thì có gì?
...!
Có lẽ là vì cảm thấy đang đàn gãi tai trâu quá lâu rồi, hơn nữa thật không tốt khi đánh tôi, cho nên cuối cùng mẹ La Y đã bị sự im lặng của tôi đánh bại, dưới tình huống không biết nói gì tiếp đành phải kết thúc cuộc trò chuyện.
Nhưng cũng có thể là vì bạn của bà ấy gọi điện thoại bảo bà ấy đi spa nên mới kết thúc đấy, phụ nữ đó à, làn da luôn rất quan trọng, xã hội hiện nay không thể dựa vào da để đánh giá tuổi tác được nữa, thậm chí có người còn nghĩ cách để da của mình trông trẻ hơn mười mấy tuổi, nhằm để tìm cảm giác thỏa mãn cho chính bản thân mình.
Có lẽ mẹ La Y đã ý thức được một sự thật, sỉ nhục tôi thì có ích gì, da không thể đẹp lên được.
Tuy rằng tôi có hơi hoảng sợ trước nội tâm mạnh mẽ của mình, nhưng vẫn mơ hồ thấy đau nhói, những lời đã nghe tưởng chừng như không để trong lòng kia, thật sự rất đả thương người a.
La Y vẫn ở trước mặt cau mày chờ câu trả lời của tôi, mũi của tôi chua xót, trên đường đi đã cố nén nước mắt, nước mắt đã bị chuyện cười không đáng cười của mình hút vào trong thì nay rốt cuộc không chống đỡ nổi, hức một tiếng rồi khóc nấc lên.
La Y đã từng nói, tiếng khóc của tôi rất khó nghe.
Đó là trong một lần hoạt động do hội học sinh tổ chức, giờ không còn nhớ rõ chi tiết, chỉ nhớ mang máng rằng tôi thiết kế một phương án hoạt động nhưng bị phê bình, sai toàn tập, khi đó tôi ôm La Y khóc ròng, chờ tôi khóc xong, chị ấy bảo, tiếng khóc của tôi rất khó nghe, sau này đừng khóc như vậy nữa.
Một khi khóc rồi thì khó có thể cứu vãn được, tâm trạng bị ảnh hưởng sa sút, tất cả những chuyện ấm ức dù không có liên quan đến chuyện này đến nửa xu đều tuôn trào trong lòng, tôi thấy chị ấy đưa tay qua muốn sờ đầu tôi, thế là tiến lên hai bước, vòng qua cổ chị ấy rồi ôm chị.
Tựa đầu trên vai chị ấy, cảm nhận đôi tay đang ôm siết chặt lấy hông tôi.
Bởi vì sự khắng khít này, tôi càng khóc lớn tiếng hơn, không nhịn được mếu máo, "Mẹ chị mắng em."
Tôi quýnh quíu nói rất nhanh còn không rõ ràng, mới nghe còn tưởng là đang nói mẹ chị dám mắng em, ý nghĩ thế khiến cho tôi suýt chút nữa đã không nhịn được bật cười.
La Y vỗ về lưng tôi, an ủi, "Bà ấy chỉ có thể nói thế thôi, không cần lo sợ bà ấy."
Tôi khụt khịt mũi, đột nhiên nhớ tới một việc, tay đặt trên vai chị ấy đẩy ra, xoa nước mắt qua loa bằng tay, đưa cái túi đang cầm trên tay còn lại cho chị ấy, "Bánh trứng, để có hơi lâu rồi, mau ăn đi, nếu không thì ăn không được nữa, uổng công xếp hàng rất lâu đấy."
Chị ấy phốc một tiếng rồi bật cười.
Tôi cũng cảm thấy thật buồn cười, hơn nữa trước đó đã phải nén cười trước câu từ bỉ ổi kia, thế là quyết định cười theo chị ấy, tràng cười này, còn nghiêm trọng và khó vãn hồi hơn so với khóc nữa, vừa mở hộp bánh trứng vừa cười, tay run đến nỗi không dùng lực được, cuối cùng La Y đành phải lấy hộp rồi mở ra thật dễ dàng.
Tôi quao lên một tiếng.
Hai chúng tôi vì tiếng quao này của tôi mà lại bật cười.
Chị ấy nói, "Đến cùng là đầu của em toàn đựng thứ gì vậy Tiết Linh Nhất?"
Tôi bật thốt ra, "Đựng chị."
Chị ấy liếc tôi một cái.
Thế là chúng tôi bắt đầu ăn bánh trứng, mùi vị bánh trứng của cửa hàng này không tệ, khó trách sẽ có nhiều người như thế xếp hàng, tôi rút khăn lau tay, hỏi La Y, "Ăn ngon không? Nếu ăn ngon thì ngày mai em sẽ mua thêm một phần cho chị."
Chị ấy ừ một tiếng.
Dù sao cũng là sinh nhật tôi, La Y cảm thấy không thể trôi qua quá nhạt nhẽo, tuy rằng tôi đã nói chiếc nhẫn đeo trên tay này đã đủ khiến tôi cảm thấy hài lòng, nhưng La Y vẫn kiên trì muốn dẫn tôi ra ngoài đi ăn, nói đã đặt chỗ trước rồi.
Tôi nghĩ nếu đã đặt rồi mà lại không đi thì có hơi lãng