Vũ Văn Hi cùng Tô Nhược Chiêu liên tiếp đánh nhau, rốt cuộc cũng sinh ra tình ý đối với nàng.
Ở tập này có thể nói là một bước nhảy mới, đạo diễn Lưu đã nói không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Lâm Tự Ngôn và Ôn Oanh đang đối diễn, trong miệng cô còn nhai kẹo cao su, Lâm Tự Ngôn nhìn hai má cô bên này nhai nhai, bên kia nhai nhai, trong lòng có chút buồn cười:" Em mỗi lần quay cảnh hôn đều ăn kẹo cao su hả? "
“Không phải nha, mấy cảnh hôn trước đều chỉ là chạm môi thôi quay rất nhanh không cần thiết ăn kẹo nhưng lần này lại không giống." Ôn Oanh trước kia quay cảnh hôn trên cơ bản đều là cảnh một bên tình nguyện, diễn viên chuyên nghiệp cũng nhập vai sâu, bởi vậy trước kia Ôn Oanh chỉ diễn cảnh hôn bị ép buộc.
Nhưng lần này lại không giống! Là cô diễn cảnh hôn với Lâm mỹ nhân, tuy rằng cũng là cưỡng hôn, tuy rằng ban đầu có liều mạng chống cự nhưng lúc sau cũng chấp nhận, hơn nữa đây là hôn sâu a, phải coi trọng chứ nếu jhiing fans sẽ mắng chết.
“Vậy cũng cho tôi một miếng” Lâm Tự Ngôn thấy cô coi trọng như vậy, chính mình cũng không thể không quan tâm.
Ôn Oanh đưa cho anh một miếng kẹo được gói bằng vỏ màu cam là vị quýt, anh nhận kẹo từ tay cô, xé vỏ bọc lập tức ngậm lấy, lập tức hương vị thanh mát của trái cây ngập tràn toàn bộ khoang miệng, tâm tình cũng trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng, anh nhìn gương mặt phình phình của Ôn Oanh, trong lòng hơi động, không biết từ lúc nào miệng cũng bắt chước giống cô.
“Rất thơm đúng không, thật giống như đem mùi hương lưu lại trong miệng.” Ôn Oanh nhìn thấy anh cũng đem miệng làm phồng lên, cười nói.
“Lúc trước ăn kẹo cao su sao lại không phát hiện ra có một biện pháp này chứ.” Lâm Tự Ngôn sờ sờ gương mặt của mình, lập tức cảm thấy động tác này có bao nhiêu ấu trĩ, cười lấy điện thoại ra đùa dai đem ngón tay đặt lên má Ôn Oanh, da thịt mềm mại đặt vào lòng bàn tay không biết như nào làm anh có chút tâm trí nhộn nhạo.
Vẻ mặt ngốc manh của cô nhìn tay anh, không ngăn được ảo não chính mình tại sao không ghi nhớ bài học lần trước đã bị chụp lén bao nhiêu lần rồi.
“Lâm Tự Ngôn, tôi có thể tố cáo với fans anh là anh có sở thích đặc biệt cuồng chụp lén không hả?”
“Có thể a, nhưng mà không ai tin đâu.” Anh không chút để ý gật gật đầu, theo sau lại làm bộ như lại lo lắng nói “Ngược lại là em sẽ bị nói là bôi nhọ tôi.”
Hừm, cô cảm thấy cô đối với Lâm Tự Ngôn lại hiểu nhiều hơn một chút.
Ấn tượng đầu tiên quả nhiên không đáng tin chút nào.
Còn chưa nhai kẹo cao su xong, bối cảnh đã chuẩn bị xong, phó đạo diễn gọi bọn họ đến quay.
Cảnh này là Tô Nhược Chiêu không còn kiên nhẫn với những trò khiêu khích của Vu Tạ Vận, vì không muốn nàng đi gặp Vũ Văn Duyên, lâu ngày Vũ Văn Duyên cũng phát hiện có chỗ không thích hợp, Tô Nhược Chiêu không muốn gặp hắn tìm lý do tránh xa hắn.
Vũ Văn Duyên không nhịn được chán nản: “Nàng gần đây qua lại thân thiết với Vũ Văn Hi chẳng lẽ là do thích hắn?”
Nàng không thể tưởng tượng được nhìn hắn: “Người nói cái gì?”
“Nhược Chiêu, nàng biết rõ ta không có khả năng để cho nàng gả cho người khác đừng nói tới là Vũ Văn Hi.”
Trong lúc quay Ôn Oanh mơ hồ cảm thấy Nghiêm Lạc An có chút không thích hợp, có thể là tai tiếng gần đây khiến cho anh mệt mỏi, cô đã lén thổ lộ với anh không phải không nghĩ tới tiếp tục làm bạn nhưng cô vẫn chưa hết thích anh không muốn làm người khác hiểu lầm.
Tới cảnh diễn của Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn, lúc này bởi vì Tô Nhược Chiêu vừa cãi nhau một trận với Vũ Văn Duyên, trong lòng buồn bực nên ở Ngự Hoa Viên uống rượu một mình.
Bây giờ đã là chạng vạng, ở một chỗ hẻo lánh cực ít người qua lại, Tô Nhược Chiêu yên tâm ở chỗ này uống rượu.
“Nếu không phải hôm nay tận mắt thấy, thật không thể tin được có ngày Tô cô nương dùng rượu mua say.” Tiếng trêu chọc từ sau núi giả truyền tới.
Tô Nhược Chiêu ánh mắt tỉnh táo, mở miệng nghiêm khắc nói: “Vũ Văn Hi, ra đây.”
Vũ Văn Hi từ sau núi giả đi ra, tay hắn cầm một miếng ngọc bội, vô cùng tiêu sái đi đến trước mặt nàng:" Tô cô nương cùng bệ hạ cãi nhau? Vẻ mặt u sầu ngồi nơi này uống rượu một mình."
“Vương gia sao canh giờ này còn chưa về phủ, chạy đến nơi hẻo lánh này để chê cười ta à.”
“Được bệ hạ đơn độc dạy bảo đã lâu, cũng vừa lúc hoàng hôn bổn vương cũng lười lãng phí thời gian về phủ.”
Nàng nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Văn Hi, gương mặt này có chút giống với Vũ Văn Duyên nhưng lại không quá giống, nàng nhớ tới Vũ Văn Duyên từng hỏi nàng có phải thích Vũ Văn Hi đúng không, trong lòng liền cảm thấy buồn cười, cô sẽ thích loại người bề ngoài thuần lương bên trong âm hiểm này sao? Nực cười.
Vũ Văn Hi thấy nàng không có ý định nói chuyện, bất giác cau mày đi lên phía trước lấy ly rượu từ trong tay nàng, cũng không phát hiện được mình mở miệng quan tâm hỏi: “Tô cô nương còn không trở về phủ? Có muốn bổn vương tiễn cô một đoạn đường không.”
“Vũ Văn Hi, ta gả cho ngươi thế nào?” Thừa dịp men say mở miệng hỏi vài câu, nàng cũng không biết có phải đang đùa giỡn hay không.
“Có thể cưới được nữ tử như Tô cô nương ta cầu còn không được……” Vũ Văn Hi mơ hồ cảm thấy không thích hợp, nhưng trong lòng lại nhịn không được nhộn nhạo nói đùa một câu “Tô cô nương chẳng lẽ cãi nhau với bệ hạ?”
“Ta đang nói chuyện hai ta liên quan gì bệ hạ.” Nàng bất mãn nhíu mày, đến gần Vũ Văn hi, từng bước một tới gần giống như nhất định hắn phải đưa ra đáp án.
Vũ Văn Hi bị nàng áp bức buột phải lui vài bước tận lực bảo trì khoảng cách an toàn bằng không hắn sợ nữ nhân này sẽ phi lễ mình, tuy rằng xác suất này khá thấp nhưng cẩn thận vẫn hơn, vì trinh tiết của mình không thể không đề phòng.
“Nhìn kỹ, vương gia lớn lên cũng đẹp, cũng khó trách các đại thần vì muốn kéo quan hệ với ngươi mà đem khuê nữ nhà mình đặt bên cạnh ngươi.” Nàng càng đi càng lại gần, lời nói cũng trở nên càng thêm ngả ngớn.
“Tô cô nương nói lời này, bổn vương trong lòng thực sự có chút sợ hãi.” Vũ Văn Hi cười khổ lui ra phía sau, cho đến khi sau lưng đụng núi giả mới dừng lại, kinh ngạc phát hiện mình lại bị một nữ nhân áp bức đến thế này.
Hắn tùy tùng còn ở sau núi giả, Vũ Văn Hi không nghĩ tới sẽ ở chỗ này nói nhiều với nàng, nếu bị cung nhân phát hiện thì nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, thuận tay bắt