Lâm Tự Ngôn nhìn cô ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã khôi phục cảm xúc, cười đi lên hỏi:" Sao em lại ở đây?".
“Muốn nói lời cảm ơn với anh.”
“Cảm ơn anh vì cái gì?”
“Vì ở trên sân khấu đã giải vây cho tôi, anh biết tôi không thích những dịp như này.”
Lâm Tự Ngôn gật đầu: “Vậy em tính làm sao để trả ơn cho anh đây?”
Ôn Oanh khó hiểu hỏi: “Cái gì là trả ơn như thế nào?”
“Trả ơn người khác, em sẽ không cho rằng một câu cảm ơn là được đúng không?”
“Vậy anh muốn trả ơn bằng gì?”
“Hôn anh một cái.”
Đương nhiên Lâm Tự Ngôn không có khả năng muốn gì thì phải có đó, anh nói với Ôn Lệ vài câu rồi nói mình có việc rồi vội vàng rời đi, trong lòng có chút ảo não, có phải mình có chút cà lơ phất phơ hay không?
Lâm Tự Ngôn thật sự không rõ lắm cảm giác mình đối với Ôn Oanh là gì.
Vốn dĩ anh chỉ cho rằng đây là hảo cảm đơn thuần, cũng không tính phát triển thêm nhưng cuộc nói chuyện vừa rồi với Vương Đan Doanh đã nhắc nhở chính mình.
Anh biết Vương Đan Doanh có tình cảm với mình bởi vậy ban đầu cũng không đồng ý cho cô ấy làm người đại diện của mình, cô gái đó cũng chấp nhất thích anh nhiều năm như vậy nhưng Lâm Tự Ngôn chỉ cho là mê thích nhất thời sẽ theo thời gian phai nhạt đi, anh không giống Nghiêm Lạc An dù không thích cũng cho người ta hi vọng mặc dù chính đương sự cũng không biết nhưng cũng đã chủ động để đối phương hiểu lầm.
Anh đối đãi với những tình cảm luôn luôn mau lẹ tàn nhẫn, chưa bao giờ cho người khác những hy vọng dư thừa.
Vốn chỉ là cho Vương Đan Hiểu một ân tình nhưng cuối cùng là đã hại Vương Đan Doanh.
“Tôi thích anh nhièu năm như vậy, vì anh mà tiến vào cái vòng này nghĩ mọi cách đến bên cạnh anh, anh một chút cũng không động tâm sao?”
“Rất xin lỗi nhưng tôi trước đây chưa từng ép buột cô làm vậy.”
“Anh chính là tàn nhẫn như vậy, lúc trước đối với chị tôi cũng như vậy, hiện tại đối với tôi cũng vậy.”
Lúc sau anh vẫn luôn im lăng, trong lòng nghĩ Vương Đan Doanh cãi nhau xong sẽ đi nói rõ với Vương Đan Hiểu, anh cũng sẽ đổi một người đại diện khác.
“Nếu muốn anh chủ động đối tốt với một người không biết phải chờ đến lúc nào.” Lâm Tự Ngôn nghĩ mình có chut động đối tốt với ai không.
Ôn Oanh xấu hổ đi đến trước mặt người đại diện nhà mình.
Vương Đan Hiểu trách cứ nhìn cô: “Em chạy đi đâu? Không sợ người ta chùm bao bố đánh hả.”
Nói qua lệ hai câu rồi kéo người đại diện chào tạm biệt ban tổ chức liền quay về khách sạn, Vương Đan Hiểu cảm thấy cảm xúc của cô không thích hợp nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lâm Tự Ngôn có phải biết mình có hảo cảm với anh nên cố ý đùa giỡn mình không?
Nhưng nhìn anh không giống loại người đó a.
Lần Nghiêm Lạc An chính là bài học nhớ đời.
Hít sâu một cái, Ôn Oanh thề tuyệt đối sẽ không nhảy vào hố một lần nữa.
Lúc này Lâm Tự Ngôn đi tìm Nghiêm Lạc An, người vốn dĩ không muốn nói chuyện với anh, Lâm Tự Ngôn tựa như vô tình nói: " Bộ trà cụ ngọc hòa điền kia không chừng tôi còn có thể cho cậu.”
Nghiêm Lạc An: “Cậu đi đến chỗ tôi hay tôi đến chỗ cậu.”
Thành cũng do Tiêu Hà mà bại cũng do Tiêu Hà, bởi vì Ôn Oanh mà lấy được bộ trà cụ ngọc hòa điền, cũng bởi vì Ôn Oanh mà bị lấy lại cũng không chừng.
Nghiêm Lạc An gần đây bị lúm sâu vào tai tiếng không có tâm trạng mà đi lo chuyện người khá, cô gái Đàm An kia công phu dây dưa thật sự lợi hại còn có cây đại thụ Lưu Khúc Giang gần đây cũng bắt đầu gây chuyện anh lại không thể làm gì.
“Nói đi, tại sao lại muốn đem bộ trà cụ đưa cho tôi.”
Lâm Tự Ngôn không để ý cười cười: “Chuyện này để cậu phải cười.”
“Tại sao?”
“Tôi hình như thích người đã từng bị cậu cự tuyệt.”
Nghiêm Lạc An cằm muốn rớt ra, không thể tưởng tượng hỏi: “Ôn Oanh? Cậu thích Ôn Oanh?”
“Hình như là vậy, đã rất lâu không có loại cảm giác này nên có chút không biết phải làm sao.” Lâm Tự Ngôn thưởng thức chén trà trong tay không chút để ý nói.
Nghiêm Lạc An khiếp sợ qua đi lại phát ra một tiếng cười khổ: “ Chuyện này cũng khá tốt nhỉ?”
“Trước kia cũng không thấy Ôn Oanh có gì đặc biệt nhưng vài ngày trước bởi vì chuyện tai tiếng nên có chút chật vật, cô ấy nói vài câu thật sự làm tôi có tinh thần lại.” Nghiêm Lạc An uống một ngụm trà đắng, hương vị cay đắng từ miệng làm cho anh không nhịn được nhíu mày " Cuộc đời ai mà có thể thuận buồm xuôi gió, Ôn Oanh vừa xuất đạo cũng không được xem trọng, hiện tại mài giũa được tính cách tự nhiên như vậy so với sự dối trá của người khác cô thật sự khá là tốt.
Nếu lúc trước tôi không bỏ lỡ cô ấy, cậu nói xem hiện tại có xảy ra nhiều chuyện như vậy không.”
“Có lẽ Vương Đan Hiểu lúc trước chính là coi trọng điểm này của Ôn Oanh, mới liều mạng đem cô ấy đoạt về tay.” Nghiêm Lạc An tiếp tục nói, “Cô ấy và Vương Đan Hiểu, Vương Đan Doanh không giống nhau, cùng với những người cậu biết cũng không giống nhau, cô ấy biết khi nào là diễn, cũng biết đối đãi thật tình với mọi người, bộ phim này phát sóng thành kiến cô ấy phải chịu đựng nhiều năm nay cũng sẽ tan thành mây khói.”
Lâm Tự Ngôn hỏi: “Cậu biết thế sao còn lại từ chối?”
Nghiêm Lạc An trợn trắng mắt: “Cậu ngốc hả, trong lòng tôi nếu có vị Bồ Tát này thì đã sớm đem vị đại tôn Phật kia quăng ra ngoài rồi.”
Thấy Lâm Tự Ngôn giống như lâm vào trầm tư, Nghiêm Lạc An tiếp tục nói: “Thích sao? Đây là mệnh trời định, cậu không thể thay đổi người mình thích nhưng không đại biểu cậu không thể thay đổi vì người mình thích, cậu lúc nào lại sợ hãi rụt rè như vậy.”
“Ôn Oanh hình như đối với ta không phải là thích.”
“Vậy cậu nói xem là gì?”
“Chắc là hâm mộ đi, tôi cảm giác ở buổi nói chuyện trước đã tự đem mình chôn xuống mồ.”
Nghiêm Lạc An không biết anh đang nói cái gì, chỉ biết người bạn ở bên cạnh này may mắn hơn mình rất nhiều.
Nhưng, sói xám âm hiểm lại có thể vì thích một con thỏ mà tự phủ cho mình một lớp lông trắng đây.
Tiến độ quay phim rất nhanh, trong lúc đó Ôn Oanh nhận một gameshow.
Gameshow này là tiết mục diễn xuất vui chơi, Vương Đan Hiểu nói chỉ đơn giản là đi thả lỏng tâm trạng một chút, Ôn Oanh ngẫm lại cũng đồng ý tham gia.
Cô nhớ rõ tổ tiết mục chưa từng nói với cô Lâm Tự Ngôn cũng tới.
Nhìn Lâm Tự Ngôn đang đọc kịch bản ở phòng phát sóng, Ôn Oanh chỉ cảm thấy khóe miệng có chút run rẩy đây là có chuyện gì xảy ra.
“Anh hình như không thích tham gia gameshow.” Cô nhớ rõ ràng người đàn ông này rất