Cuối cùng, Tô Nhược Chiêu và Vũ Văn Hi cũng nói rõ tâm ý ở bên nhau, bất kể sau này họ gặp khó khăn gì nhưng đã ở bên nhau thì mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.
Lúc đóng phim Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn vẫn duy trì bộ dáng như cũ.
Ôn Oanh mất một buổi tối để suy nghĩ kĩ xem tình came mình đối với Lâm Tự Ngôn là gì, cũng không phải là tình cảm ngưỡng mộ bình thường nếu không thì cô cũng sẽ không đỏ mặt tim đập nhanh nhiều lần trong lúc quay.
Đặc biệt là gameshow này hôm đó, lúc đó Ôn Oanh cảm thấy mình như muốn bốc lửa nhưng về sau Lâm Tự Ngôn vẫn đối xử với cô như trước, một điều cô có thể chắc chắn có thể khẳng định là trước đây trong lòng Lâm Tự Ngôn không có ai hết.
Cô suy nghĩ như vậy nhưng lỡ Lâm Tự Ngôn không có như vậy thì phải làm sao đây?
Cô không muốn như lần trước.
Gần đây, Vương Đan Hiểu luôn nhìn cô chằm chằm nhìn đến cô có chút hoảng.
Ôn Oanh cũng sẽ không chủ động đi tìm hiểu nguyên do, chỉ có thể tiếp xúc với Lâm Tự Ngôn thông qua kịch bản quay phim.
Hôm nay là cảnh diễn chung của hai người bọn cô, cốt truyện sau khi hai người ở bên nhau không ngừng phát đường, nếu không cũng là anh làm cho em một bài thơ tình, em nặng anh một chiếc túi thơm, người cổ đại tư tưởng bảo thủ thể hiện tình cảm cũng chỉ có thể như thế này nhưng Ôn Oanh rất muốn chửi thề sao lại có cảnh hôn trộm ở đây thế?
Tô Nhược Chiêu có khát khao đến thế sao? Lần đầu đã hôn lưỡi còn chưa đủ thỏa mãn nữ nhân này hả? Còn thừa lúc hôn trộm Vũ Văn Hi chơi kiểu gì vậy?
Kịch bản sửa lại không biết sao lại thêm rất nhiều cảnh thân mật giữa nam nữ chính?
Nếu là trước kia thì Ôn Oanh đối với chuyện này có khả năng rất hưng phấn nhưng hiện thì thì hoàn toàn không có hứng thú.
Đầu tiên không nói đến phải diễn nhiều cảnh thân mật mà chính cô khi ở gần Lâm Tự Ngôn ruột gan không tự chủ được nóng cả lên, cô cô cô không muốn chết sớm bởi vì tim đập nhanh đâu.
Nghiêm Lạc An bởi vì cảnh thân mật bị ít đi mà có chút may mắn, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Ôn Oanh: "Vất vả cho em."
Ôn Oanh cạn lời nhìn anh: "Đừng nói chuyện vô nghĩa nữa."
Nghiêm Lạc An biết Lâm Tự Ngôn muốn câu tiểu bạch thỏ nhưng câu được thỏ trắng này hay không vẫn là một câu chuyện khác.
Anh từng hỏi qua Lâm Tự Ngôn: "Cậu nếu thích Ôn Oanh thì đi bày tỏ không phải tốt rồi sao."
Lâm Tự Ngôn lắc đầu: "Ôn Oanh trên phương diện tình cảm tương đối ngốc, lần trước bởi vì chuyện yêu thầm cậu, trực tiếp bài tỏ không phải chuyện tốt vẫn nên chậm rãi đã."
Được rồi, Nghiêm Lạc An anh coi như là kẻ có tội.
Nhưng nói Ôn Oanh ngu ngốc thì có chút nói quá, nhìn chỗ nào mà nói cô ngốc, nhiều lắm là có chút ngây thơ thôi.
Nghiêm Lạc An cũng không rảnh quan tâm họ, tuy lời đồn kia đang chìm dần nhưnh Đàm An gần đây không biết làm gì lấy được lòng đạo diễn, cảnh diễn của cô ta tăng lên vèo vèo, vai diễn trong phim hiện tại đã là phi tử của Vũ Văn Duyên, cảnh diễn cùng anh và Ôn Oanh cũng có không ít.
Trình độ không biết xấu hổ của Đàm An so với Vương Đan Doanh thì không phân biệt thắng thua.
Nhìn Ôn Oanh và Lâm Tự Ngôn chơi trò đuổi bắt tiểu bạch thỏ, anh thật sự có chút hâm mộ.
Ôn Oanh tất nhiên không biết suy nghĩ của Nghiêm Lạc An, cô hiện tại chỉ nghĩ quay bộ phim này xong cô sẽ nhanh chóng chấn tỉnh lại tình cảm của mình.
Bạn thích một người nhưng lại không rõ lý do, còn cố tình bởi vì lí do công việc nên phải thường xuyên tiếp xúc thân mật ở trong mắt người khác là lấy việc công làm việc tư còn trong mắt Ôn Oanh là như bị sét đánh.
Vũ Văn Hi đang trong kì nghỉ, gần đây Vũ Văn Duyên liên tục khiêu khích ở trong triều, Vũ Văn Hi không thể không đề phòng, một mặt là để khuếch trương thế lực của mình, một mặt khác là bảo vệ thế lực của mình, thời điểm hiện tại hắn đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc Tô Nhược Chiêu tới vốn mang theo công văn nhưng nhìn thấy Vũ Văn Hi đã ngủ rất sâu cũng không đành lòng đánh thức hắn liền ngồi bên cạnh chờ hắn tỉnh lại.
Nhìn mặt mày hắn thường ngày sắc bén cao quý như trăng lưỡi liềm ở trên triều đình, bây giờ lại có vẻ thanh tuấn nhu hòa, đôi mắt hắn bình yên nhắm lại, lông mi giống như cây quạt để lại bóng dưới làn da, đình viện của hắn có rất nhiều kỳ trân dị thảo, đông ấm hạ mát yên lặng tĩnh mỹ.
Tô Nhược Chiêu không biết như thế nào lại nhìn đến môi hắn.
Nhan sắc ôn nhuận, độ cong đẹp đẽ chính đôi môi này làm nàng có chút lưu luyến.
Tình cảm chiến thắng lý trí, nàng chậm rãi cúi đầu, muốn in trên môi hắn một nụ hôn.
Đôi mắt còn đang nhắm kia liền lập tức mở ra.
Tô Nhược Chiêu tất nhiên không kịp đề phòng bị hắn ôm lấy eo áp xuống dưới, bị hắn đè dưới thân mình.
Ái muội cúi đầu ở bên tai nàng thổi khí mê hoặc nói: "Như thế nào, muốn khinh bạc bổn vương sao?"
Tô Nhược Chiêu thường ngày đều mang dáng vẻ rụt rè cẩn trọng, lúc này hai má phiếm hồng, sóng mắt hàm xuân làm Vũ Văn Hi không nhịn được sửng sốt.
Lâm Tự Ngôn lúc này trong lòng cũng rung động, nội tâm mềm mại rốt cuộc cũng không thể che giấu tình cảm nhìn vào hai mắt cô, khe khẽ thở dài một hơi, ôn nhu dựa vào cổ cô: "Cứ như vậy, ta cũng không cần lo lắng chỉ là một bên tình nguyện, ít nhất là nàng có tình cảm với ta."
"Nhược Chiêu đợi việc này qua đi, nàng gả cho ta đi."
Nói xong ôn nhu phủ lên môi nàng.
Hai người lần đầu tiên hôn môi anh tình em nguyện, môi lưỡi giao hòa trong cảnh đ ộng tình.
Đã là lần thứ hai hôn môi, Ôn Oanh ngày càng hiểu rõ tình cảm của cô đối với Lâm Tự Ngôn là gì.
Cô muốn anh hôn cô, cũng muốn hôn anh.
Đạo diễn đối với sự ăn ý của hai người rất vừa lòng, chỉ cần là vai diễn nam nữ chính trên cơ bản đều một lần là qua.
"Hai người đó sẽ không diễn không thành thật đâu nhỉ." Biên kịch nhìn hai người hôn đến đến khó tách rời không khỏi có chút lo lắng hỏi.
Phó đạo ở một bên nhưng lại không cho đó là đúng: "Cảnh thân mật tăng thêm nhiều như vậy tôi thấy rất có khả năng."
Đạo diễn thật sự rất vui mừng nếu hai vai chính của hắn cọ ra lửa thì bộ phim truyền hình này độ chú ý này càng cao hơn nữa nếu hai người có tình thì sẽ diễn càng thật.
Lâm Tự Ngôn cảm thấy thời cơ đã chín muồi.
Gameshow hai người quay cũng ra trailer thông báo cuối tuần này sẽ chiếu.
Các fan bởi vì thần tượng nhà mình phải đi đóng phim mà