Thẳng cho đến lúc về khách sạn, sắc mặt Ôn Oanh vẫn rất tệ.
Đàn tranh không giống như khiêu vũ có thể học cấp tốc, trước đây cô cũng chưa từng quay qua hiện tại chỉ có thể cố gắng hết sức diễn qua cảnh này nên mới có chuyện như vậy.
(╯° ___ °)╯(┴—┴)
Cô còn nhớ rõ đạo diễn Lưu vỗ vỗ vai cô an ủi nói: “Thực ra cũng không tệ lắm ha.”
Không tệ mà ổng cười lớn tiếng như vậy làm gì, sợ cô không nghe được hả?
Nhóm diễn viên chính là người khổ sở nhất, bọn họ không thể thoải mái cười trước mặt Ôn Oanh nhưng cũng không thể nhịn được, Ôn Oanh mặc kệ bọn họ trực tiếp thu dọn đồ đạc đi trước, toàn bộ quá trình đều lấy biểu cảm " Nữ vương không muốn phản ứng bọn thứ dân các người" nhìn bọn họ.
“Anh biết để đàn đàn tranh là rất khó mà còn cười em thì thật sự không phúc hậu ha ha ha ha ha.” Nghiêm Lạc An cười đến ch ảy nước mắt.
“Các người nhịn cười nhịn đến nghẹn cũng không bằng tớ, tớ vừa nhịn cười vừa phải bày ra vẻ ghen ghét khinh thường rất không dễ dàng đó.” Lục Nhã cười đến hai mắt cong như trăng non, tay còn ôm bụng.
“Bài này chắc trên trời mới có, ở dưới nhân gian hiếm khi được nghe” Lâm Tự Ngôn bình tĩnh cho thêm một đao “Nhân gian mà nghe chắc cũng phải bay lên trời hết.”
“Ha ha ha ha ha, trở về phải đăng Weibo!”
Ôn Oanh đi trước một bước đã đăng Weibo kể khổ với fans, chỉ có fans mới là chân ái không vứt bỏ cô.
Ôn Oanh v: Thành quả của một tháng học đàn cổ là bị hung hăng cười nhạo một trận, các vị đại sư đàn cổ nói một câu xem đàn tranh có dễ đàn không……
Hình như cô đã quên, fans của cô là dạng chỉ một giây là đã bán đứng nữ vương nhà mình.
“ Cấp mười đàn tranh đi ngang qua, đánh giá khúc này là sơ cấp thôi.”
“Cầu đoàn phim nổ tiếng đàn hiện trường ra @phim truyền hình Sơn Thủy Tụng”
“Cầu đoàn phim nổ tiếng đàn hiện trường ra @phim truyền hình Sơn Thủy Tụng ”
“Nói vậy thì lúc quay cổ trang tứ mỹ nhịn cười đến đỏ mặt đi, đau lòng ~”
“Mấy cái người này dám khi dễ nữ vương đại nhân! Nữ vương đại nhân là người có thể để cho mấy người khi dễ sao? Làm một fans trung thành của nữ vương đại nhân tôi muốn nói tuy là nữ vương nhà chúng ta không có thiên phú về mặt này nhưng mà cổ đáng yêu, rất đáng yêu! Em yêu chị nữ vương đại nhân!”
……
Mấy người này tuyệt đối là anti-fan.
Sau đó mấy người đoàn làm phim đều chia sẻ lại bài đăng, Ôn Oanh cảm thấy mình không thể nào vô pháp vô thiên chơi đùa với bọn họ được.
Lâm Tự Ngôn v: Thật sự là nhịn đến mức khó chịu, hy vọng biên kịch có thể đem cảnh đàn tranh ở phía sau bỏ bớt đi @Biên kịch Sơn Thủy Tụng.
Lục Nhã v: Các người không biết tui có bao nhiêu vất vả đâu! Lỗ tai muốn sinh con luôn rồi[ tái kiến ]/
Nghiêm Lạc An v: Lần đầu tiên trong đời cảm thấy loại nhạc cụ đàn tranh thật sự không thể đàn loạn được, cả đời sẽ không quên tiếng nhạc này [ khóc lớn ]/[ khóc lớn ]/[ khóc lớn ]/
Kiều Văn Dịch v: Aizzz… cùng ý tưởng với @Lâm Tự Ngôn.
Hà Càn Dư v: Giống @Lâm Tự Ngôn, hy vọng biên kịch có thể giảm cảnh diễn.
Phim truyền hình Sơn Thủy Tụng v: Chúng tôi nghe tiếng đàn real của nữ vương đại nhân Ôn Oanh cảm thấy thật mỹ diệu aa [ cảm động ]/, chúng tôi cảm thấy tiếng nhạc này chỉ cần nghe một lần trong đời là đã đủ rồi [ mỉm cười ]/[ mỉm cười ]/[ mỉm cười ]/, hậu kỳ phối âm của chúng tôi nhất định sẽ làm nó thành thiên y vô phùng ~
Chuyện này ở trên Weibo tạo nên nên một đề tài gió lốc # Ôn Oanh xin hãy buông tha đàn tranh đi #
Nội tâm Ôn Oanh vô cùng bình tĩnh quay xong mấy cảnh diễn quan trọng.
Về sau cơ bản tất cả diễn viên đều đã vào đoàn, cho nên đạo diễn đã nói quay bổ sung cảnh của họ trước, Ôn Oanh sau khi quay bổ sung mấy cảnh thì coi như có một kì nghỉ nhỏ.
Cô nói với Lưu đạo diễn việc mình đóng vai khách mời cho đoàn phim 《Mỹ nhân hậu cung》, Lưu đạo diễn vung tay xem như ân chuẩn.
Vương Đan Hiểu đã bàn bạc xong thời gian vào đoàn với Vạn đạo diễn, bây giờ cô chỉ cần trực tiếp qua đó.
Sau khi đến đoàn phim, cô cầm kịch bản chào hỏi với diễn viên chính xonh liền đi ôn lại kịch bản.
Lời thoại không nhiều lắm, phần lớn đều là cảnh diễn tuyến tình cảm của cô và Phác Kính Hành, thật ra Ôn Oanh có thể chắc ăn diễn một lần là qua nhưng cô chưa từng hợp tác cùng với diễn viên Hàn Quốc, khác biệt ngôn ngữ chính là vấn đề lớn nhất.
Vai của cô là chính thê Si Huy của Lương Vũ Đế triều Nam Lương Tiêu Diễn do Phác Kính Hành thủ vai, Tiêu Diễn với nàng là vợ chồng niên thiếu, từ nhỏ đã có tình cảm sâu nặng thế cho nên dù nàng đã qua đời nhưng khi Tiêu Diễn đăng cơ vì nàng chưa từng lập hậu, dẫn đến hậu cung tranh sủng thượng vị vô cùng nghiêm trọng, vai của cô lúc nào cũng có mặt trong hồi ức của Tiêu Diễn, cũng là nguyên nhân khiến nữ chính đau lòng rất lâu.
Si Huy ở tập một đã đi lãnh cơm hộp, về sau xuất hiện đều là trong hồi ức.
Vào lúc cô đang suy nghĩ tâm cảnh của Si Huy, nam chính Phác Kính Hành tiến vào chào hỏi.
Cậu nói tiếng Trung không phải quá tốt nhưng miễn cưỡng có thể nói được một ít từ đơn giản.
“Ừmm…… Thật vui…… Cùng cô…… hợp tác…… Cảm ơn……”
Nghe được mấy từ tiếng Trung lắp bắp này thật sự là rất giỏi, Vạn đạo diễn vì ratings mà đem vai nam chính cho một diễn viên Hàn Quốc cũng quá liều mạng rồi.
“Can you speak English?” Nếu có thể nói Tiếng Anh thì bọn họ có thể giao tiếp được với nhau.
( bạn có thể nói tiếng anh không?)
“Yes! I was worried about how to communicate before I greet to you, now I feel relaxed ” ( có chứ! Trước khi gặp bạn, tôi đã rất lo lắng làm sao để nói chuyện với bạn còn bây giờ thì tốt hơn nhiều)
“Thats all right, my English is just so so, can communicate with you barely, well...!the anient drama its okay?” ( sẽ tốt thôi, tiếng Anh của tôi cũng tàm tạm vừa đủ để giao tiếp với bạn, xem nào...!lời thoại có được không?)
“Many words cannot understand……” ( Có nhiều từ không hiểu)
Hai người dùng tiếng Anh nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn không ít, cũng thuận tiện thảo luận.
Cảnh quay này là cảnh Si Huy và Tiêu Diễn gặp nhau, lúc đó Si Huy là thiếu nữ mười bốn, mặc váy sam dài màu xanh lam, tóc dài rũ trên vai dùng một cây trâm chi bích búi lên, đuôi trâm tinh tế rũ xuống đung đưa trong gió giống như mưa bụi mờ ảo, tơ lụa thượng hạng theo dáng người lay động trong gió nhẹ, không hoa mỹ nhưng lại thanh lệ.
Nàng không nghĩ sẽ gả cho Lưu Dục cũng không nghĩ gả cho Tiêu Miến, phụ thân vẫn đang suy xét là một phương diện, còn tâm ý của nàng lại là một phương diện khác, lúc nàng sinh ra xuất hiện hồng quang chiếu thất, thần tượng dị thụy từ nhỏ đã được cha mẹ sủng ái mà lớn, hơn nữa chính mình tư chất thông minh, biết viết chữ lệ, thông hiểu sử truyền, ánh mắt cũng cao hơn người, phụ thân cũng tùy theo nàng.
Hôm nay nàng ở khuê phòng an tĩnh đọc sách sử, đột nhiên người bên cạnh phụ thân đến mời nàng đến thính đường một chuyến, nói là muốn giới thiệu một người cho nàng, nàng khinh thường bĩu môi, sợ là con cháu thế gia không biết tốt xấu tới cửa cầu thân.
Sau khi đến thính đường, chỉ thấy phụ thân ngồi ở đầu thính đường, cười cười vuốt râu, trong mắt là vẻ thưởng thức khó gặp, nàng nhìn theo ánh mắt phụ thân nhìn xuống chỉ thấy một thiếu niên mặc áo xanh phiêu dật, đầu tóc đen dùng trâm mặc ngọc cố định, cả người đều toát ra vẻ phong lưu nho nhã, hắn mặc mày thanh tú, làn da trắng nõn cùng bọn con cháu thế gia tuấn mỹ kia không giống nhau, mặt mày anh tuấn ôn hòa lịch sự tao nhã, khí chất thư sinh đứng ở gian ngoài.
“Đây là Tương Âm Hầu Tiêu Thuận Chi chi tử, Tiêu Diễn.
Huy nhi, con lại đây bái kiến một chút.”
Si Huy dừng một chút, vội vàng dừng chính mình ánh mắt, nhìn thấy Tiêu Diễn hơi hơi mỉm cười, chủ động tiến tới chắp tay thi lễ: “Gặp qua Si tiểu thư.”
“Tiêu tiểu bối lần này được bệ hạ thưởng thức, sắp đến Ung Châu nhậm chức,