Lý Thiết Chùy bây giờ không nghĩ đến việc kêu Tiểu Đình năn nỉ giúp ở lại nhà họ Tiết nữa rồi, việc tối qua ông ta đã bị dọa mất gan, làm gì còn dám ở cùng một nhà với Tiết Linh Yến?Ông ta có mấy cái mạng chứ?Trong mắt Lý Thiết Chùy lóe lên tia hận thù, không ở lại, không có nghĩa là cứ đi như vậy!Lúc mấy người Cố Minh Hành họ đến thôn đã là hơn 9 giờ rồi, đều đang làm việc trong ruộng, trong thôn yên ắng không một bóng người.
Tiểu An không cần Cố Minh Hành dặn dò, chủ động mở lời: “Quản đốc, em đến ruộng gọi đại đội trưởng.
”“Chút nữa đi, đưa thuốc này cho cô gái ngày hôm qua.
”Cố Minh Hành gọi anh ta lại, đưa một gói thuốc qua.
“Đưa cho người trong bệnh viện sao?”Tiểu An nhận lấy thuốc, trong tiềm thức là nhớ đến Lý Tiểu Hồng ra máu nhiều, không hiểu sao quản đốc lại đột nhiên có lòng thiện với cô ta?Cố Minh Hành liếc anh ta một cái lạnh lùng: “Cô gái trên mặt có nốt đỏ.
”Hôm qua quay về, trước mắt anh cứ xuất hiện dáng vẻ cô gái kia mặt đầy máu, bị cô lập đứng đó không ai giúp đỡ, cứng đầu, lại mềm yếu.
Anh cũng không biết mình bị làm sao? Lại lo lắng vết thương của cô bị nhiễm trùng!Gia đình như thế chắc chắn sẽ không trị bệnh cho cô!“Ò!”Quản đốc nhà bọn họ mặt lạnh tâm tốt, đây là đang thấy đồng cảm cô gái đáng thương kia đó!Tiểu An đột nhiên hiểu ra, vui mừng cầm thuốc bước về phía nhà Tiết Linh Yến.
Sau khi Tiểu An đi, Cố Minh Hành nhìn trái phải một cái, sau khi xác nhận không có ai mở cốp xe sau ra, lấy một chiếc túi vải canvas màu xanh lá từ trong ra, sải bước về phía chuồng bò.
Kỳ Hùng Hưng đang cúi người dọn dẹp phân bò, công việc mỗi ngày của ông ta đều rất nặng nề, dọn dẹp xong phân bò còn phải đi dọn dẹp chuồng gia súc, cùng với hai cái chuồng heo.
Những con gia súc này ăn được cũng thải được, mỗi ngày tay chân không ngừng còn không dọn dẹp sạch sẽ được.
“Chú Kỳ.
” Giọng nói trầm vang lên từ phía sau, một bóng người ngăn ánh sáng ngoài chuồng bò.
Kỳ Hùng Hưng rất vui mừng quay đầu lại: “Minh Hành cháu đến rồi à?”Hôm qua may mà cón Minh Hành nhắc nhở mình, nếu không sẽ có phiền phức lớn, tối ngủ xong còn sợ mà!Cố Minh Hành gật đầu,