“Tiểu Yến à, cháu khách sáo quá đi, các chú cũng không giúp đỡ gì cháu, cháu như vậy… còn phong phú hơn ăn tết”Trịnh Kiến Thiết cũng có hơi ngại rồi, ông ta tưởng là cơm gia đình bình thường, cùng lắm là bánh xếp màn thầu thêm một món ăn mà thôi, không ngờ Tiểu Yến chuẩn bị nhiều như vậy.
Tiết Linh Yến cười mời mọi người lên phảng: “Chú à, hôm nay cháu may mắn lắm, vào rừng là nhìn thấy hai con gà rừng mắc trong kẽm gai, cháu được trục lợi, còn lại đều là đồ ăn có sẵn trong nhà.
”“Vậy cháu đúng là may mắn thật.
”Trịnh Kiến Thiết bị nụ cười của cô lan tỏa, chút không vui trước đó trong lòng cũng biến mất, cũng cười trêu ghẹo một câu.
Cố Minh Hành nhìn Tiết Linh Yến một cái, lúc này mới phát hiện tại sao mình cảm thấy không ổn, cô chải mái lên rồi, mất đi dáng vẻ đáng thương của con bé chịu uất ức, cả người đều toát ra vẻ già dặn và tháo vát.
Cử chỉ thoải mái, khí chất từ tốn!Chỉ là chải mái lên thôi mà, con người sẽ thay đổi nhiều như vậy sao?Đây là sự thay đổi từ trong ra ngoài, giống như trở thành một người khác vậy.
Tiết Linh Yến cảm nhận được ánh mắt của anh, dưới mắt còn có tia sáng lóe lên:“Quản đốc Cố, mau mời ngồi, chúng ta uống hai ly.
”Cô nói tự nhiên lưu loát, giống như thường xuyên uống rượu vậy, đây không phải là khí khải nên có của một cô gái nông thôn?Cố Minh Hành liếc nhìn Tiết Linh Yến một cái, ánh mắt của anh rất có tính uy hiếp, lúc đơn bị họp, chỉ cần anh đảo quanh một cái, những người đang nói chuyện sẽ ngay lập tức câm mồm.
Nhưng mà cô gái này không chỉ không sợ chút nào, còn cười cười nhìn nhau với mình, không chỉ nhìn nhau mà còn muốn uống hai ly với anh sao?“Trời, nhìn đầu óc này của cháu, có rượu nhưng không có ly rượu, Tiểu Đình mau đến nhà bà Đỗ mượn ly rượu.
”Tiết Linh Yến thấy mọi người ngồi xuống hết rồi, lấy bình rượu đi rót rượu, rót rượu mới phát hiện không có đồ uống rượu, bèn cử em trai đến nhà bà Đỗ mượn.
Tiểu Đình vừa vào nhà là nhìn chằm chằm vào con gà nuốt nước bọt, chị gái nói gì cũng không nghe lọt nữa.
Tiết Linh Yến nhìn thấy cười xoa nhẹ quả đầu của em trai, ẵm em trai lên phảng: “Lên phảng, em