Năm Kiến Bình thứ chín, vào tháng ba cuối mùa Xuân, tri huyện Kỳ Sơn đột nhiên rời đi, đem sự vụ lớn nhỏ đều giao cho chủ bạc huyện Kỳ Sơn, hiện giờ thời gian trở về cũng đã qua hơn một tháng.
"Tri huyện lần trước đột nhiên rời đi, tri phủ Phượng Tường sau khi biết liền cực kỳ bất mãn, hạ quan rất là lo lắng cho hắn..."
"Việc này bản quan biết, đa tạ Lưu chủ bạc trượng nghĩa tương trợ, thay ta giải vây."
Lưu Thư Bách lắc đầu: "Đây đều là chuyện mà hạ quan phải làm, chỉ là hạ quan cảm thấy tri phủ Phượng Tường kia hình như rất để ý tri huyện ngài.
Mỗi lần đều là cố ý tìm việc, lại may hắn làm người tham khinh, hạ quan lúc này mới có biện pháp giải quyết."
Sở vương cưỡi trên ngựa, cúi đầu cười cười, chợt nhìn một thương đội lạc đà đang dừng ở bên đường giống như đang cãi nhau cái gì đó, trang phục bọn họ mặc cũng đều là cổ áo tròn, tay áo hẹp: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"
"A, là thương đội Hạ Quốc, người đứng đầu mắng bọn họ làm việc không tốt, làm rơi vào đồ đạc."
"Lưu chủ bạc cũng nghe hiểu tiếng Hạ Quốc sao?"
Lưu Thư Bách gật đầu: "Phụ thân hạ quan là một thương nhân, khi còn trẻ hạ quan từng theo phụ thân đi Hạ Quốc, cũng học được văn tự cùng phương ngữ của bọn họ."
"Có thể dạy ta không?"
"Tri huyện nếu muốn học, hạ quan tất nhiên là vui vẻ dạy, chỉ là..."
"Chủ bạc không nên hiểu lầm, huyện Kỳ Sơn thái bình không có chuyện, có thể học thêm vài thứ cũng tốt."
"Trách không được tri huyện tuổi còn trẻ đã có thể trúng tiến sĩ." Lưu Thư Bách vuốt râu tán thưởng nói.
Hai người cưỡi trên ngựa đang chậm rãi tuần tra đường phố, một gã sai vặt tuổi không lớn một đường chạy theo: "A Lang, A Lang!"
Lưu Thư Bách bất mãn với sự vô lễ của hắn: "Tri huyện trước mặt, há có thể vô lễ như thế?"
"Bái kiến Ngụy tri huyện."
"A Lang, tú tài huyện Phù Phong kia mang theo sính lễ đến cầu hôn, ngài mau trở về đi."
Sở vương liền cười nói: "Lưu chủ bạc, xem ra nhà ngươi sắp có hỉ sự."
"Gì mà có hỉ sự a, nàng là nữ tử lại không biết xấu hổ còn lén lút cùng tên tú tài kia định cả đời.
Xuất thân của tên tú tài kia như vậy, nếu ta đáp ứng chẳng phải là để nàng qua đó chịu khổ hay sao?"
"Người ta tốt xấu gì cũng là một tú tài ứng cử a, chẳng qua là một lần không trúng mà thôi."
"Ngụy tri huyện có điều không biết, nếu hắn cần cù khổ học thì không nói, nhưng hết lần này tới lần khác là một người ít học, lại gia đạo trung lạc.
Là người không dáng để phó thác."
"Chuyện nữ nhi, tâm phụ mẫu, nếu là lưỡng tình tương duyệt, Lưu chủ bạc cần gì phải đánh đuổi?"
Tri huyện tên Ngụy Tiềm này đã đến Kỳ Sơn được nửa năm, mặc dù mới vào quan trường nhưng cách làm việc cũng không giống như một thanh niên vừa mới đạt vương tiến sĩ.
Nói chuyện trầm ổn, ngay cả hắn có đôi khi cũng tự than không bằng, Lưu Thư Bách ngồi trên ngựa cúi đầu bất đắc dĩ cười nói: "Tiểu nữ của hạ quan so với tri huyện cũng không nhỏ hơn mấy tuổi, nếu có thể như tri huyện mà hiểu chuyện hiểu lý như vậy, hạ quan cũng không cần quan tâm đến như thế."
"Đừng, Lưu chủ bạc cũng đừng có chủ ý với ta.
Không nói đến việc kiếp này ta bất luận là thành hay bại đều chỉ muốn cùng một mình thê tử sống lâu mà thôi.
Nhưng Lưu chủ bạc tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình, tiểu nương tử đích xuất làm sao có thể làm thiếp người khác đây?"
"Lấy tài hoa của Ngụy tri huyện, ta nghĩ không tới mấy năm là có thể được điều về kinh thành đi.
Hạ quan sống mấy chục năm, nhìn qua vô số người, Ngụy tri huyện sau này nhất định là tiền đồ không thể hạn lượng.
Hạ quan cũng không phải muốn nàng làm thiếp người khác, chỉ là mong có thể gặp được người tốt..."
"Ha ha." Sở vương cười cắt đứt lời nói của Lưu Thư Bách, trong lòng thầm nghĩ: Lão hồ ly này không phải là chỉ muốn tìm cho nữ nhi một chỗ dựa đáng tin cậy thôi sao...
"Không bằng như vầy, bản quan theo Lưu chủ bạc đi gặp vị tú tài họ Vương kia, xem thử nhân phẩm như thế nào rồi sau đó mới tính toán cũng không muộn, như thế nào?"
"Như thế rất tốt, mời." Lưu Thư Bách đánh ngựa nhường đường.
***
Bên trong Lưu trạch, Vương Tú Tài ngồi ngay ngắn ở trung đường chờ đợi, trên bình rượu còn đặt hai con nhạn lớn.
Trong khuê phòng Đông Sương, Lưu thị chải tóc mình, thử cách trang điểm mới, vừa cấp bách vừa mừng rỡ: "Ngươi nói phụ thân sẽ đồng ý sao?"
"Vương tú tài là người đọc sách, so với cái người ăn chơi trác táng họ Trương ở Phù Phong huyện kia tốt hơn không biết bao nhiêu.
Lại so với cô nương ngài tình đầu ý hợp, nô nghĩ A Lang nhất định sẽ đồng ý."
Nghe nữ sứ trả lời, Lưu thị liền thầm cười nói: "Nhưng phụ thân nhiều lần ngầm nhắc nhở ta phải qua lại với Ngụy tri huyện nhiều hơn."
Nữ sứ suy tư: "Vị tri huyện nho nhã hiền hòa mới tới của huyện chúng ta, nhìn không giống như công tử quý gia.
Bất quá nô nghe nha dịch nói, Ngụy tri huyện đã có thể tử."
Lưu thị gật đầu: "Hắn là người kinh thành, mặc dù chưa từng nói ra xuất thân, nhưng ta đoán nhất định không phải là công tử nhà bình thường đi.
Phụ thân nói người sống dưới chân hoàng thành là có môn hộ nặng nhất.
Đại nương tử của Ngụy tri huyện hẳn cũng là một nữ tử thế gia, có thể quản lý tri huyện nghiêm khắc như vậy, ta nghĩ nhất định cũng là một nữ tử lợi hại."
"Nô sao lại cảm thấy lời này của cô nương nói giống như rất hâm mộ đại nương tử của Ngụy tri huyện