"Điện hạ thiên thu." Phát hiện phía sau có người, nữ tử liền xoay người lại hơi hành lễ nói.
Nhìn người kia ngây người khép tay áo đi lên thành lâu, đi đến bên tường thành liền nhìn xuống phía cây đào ở hai bên sông, Thái tử chắp hai tay lên: "Sở vương phi còn nhớ rõ lúc ở Triệu vương phủ bổn cung đã nói gì với ngươi hay không?"
Tiêu Ấu Thanh nhẹ nhàng nhíu mày: "Lời nói ngàn vàng của Thái tử điện hạ, Ấu Thanh làm sao dám quên."
"Những lời trước đó đều là lời nói trong lúc tức giận của bổn cung, ngươi cũng biết tâm của bản cung kỳ thật vẫn luôn nằm ở trên người ngươi a.
Bổn cung không sợ bị người ta chửi bới, cũng không sợ bị Ngự Sử Đài buộc tội, chỉ cần ngươi nguyện ý, nơi này của bổn cung vẫn có vị trí của ngươi."
Tiêu Ấu Thanh định trả lời hắn, hắn liền vội vàng tiếp lời: "Trước tiên ngươi không cần phải lạnh lùng cự tuyệt.
Hôm nay bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, Sở vương thật sự tốt như vậy sao?"
Tiêu Ấu Thanh nghiêng người nhìn Vệ Khải, trả lời: "Nàng không tốt." Chợt xoay người nhìn núi rừng xa xa, lạnh nhạt nói: "Nhưng là đúng đối với các ngươi, ngoại trừ ta ra."
"Ngoại trừ ngươi sao? Thật hay cho một câu không tốt ngoại trừ ngươi ra, thật đúng là không định chừa đường lui cho mình a." Vệ Khải cười lạnh: "Nhưng cũng không nhất thiết là đúng, hắn tìm mọi cách yêu thương ngươi, đó bất quá là cần Tiêu thị ngươi ủng hộ, hắn hiện giờ thuận theo ngươi, cũng bất quá là ham muốn mỹ sắc mà thôi, không có ai già mà sắc không suy, cũng không có ai có dung nhan mãi trẻ không già cả.
Hắn và ta đều là nam nhân, trong lòng nam nhân nghĩ cái gì, ta còn không hiểu hay sao?"
"Ham muốn?" Tiêu Ấu Thanh cúi đầu lạnh lùng cười, chợt ngẩng đầu ngưng tụ nhìn Vệ Khải: "Thái tử điện hạ, cũng không phải là như vậy hay sao?"
Vệ Khải cất bước vốn định bước lên một bước, cuối cùng vẫn nhịn xuống không có tiến về phía trước nữa: "Đúng vậy, bổn cung lúc trước cũng là có mưu đồ, nhưng bổn cung đối đãi với ngươi là mang một mảnh tâm thật lòng.
Ngươi sợ trợ giúp bổn cung thành công thì bổn cung sẽ trở tay với Tiêu gia các ngươi, nhưng ngươi đã từng nghĩ qua hay chưa? Xưa nay có quân vương nào sẽ không làm như vậy đây? Bất kể là ta hay là Sở vương hắn, ngươi có hỏi qua hắn chưa? Nếu hắn lên ngôi thì sẽ tha cho Tiêu gia hay sao? Hay là tha cho Khương gia?" Vệ Khải lắc đầu: "Hắn sẽ không, bởi vì từ trước đến nay bậc Đế vương đều là lấy chữ quyền làm đầu, mà chữ tình là nằm ở phía sau."
Tiêu Ấu Thanh cũng không phủ nhận lời Vệ Khải nói, bất luận cuối cùng là ai, một khi leo lên vị trí cao nhất thì sẽ không bao giờ bị ước thúc nữa.
Lấy tính cách và thủ đoạn của Sở vương, làm sao có thể giữ lại sự uy hiếp bên cạnh mình: "Điện hạ nói những lời này, cũng không sợ Thái tử phi đau lòng hay sao?"
"Lòng của các ngươi đều đặt trên cùng một người, cho dù sau này bổn cung có bị bạo bệnh mà bỏ mình, các ngươi nhất định cũng sẽ không đau lòng đi."
"Thái tử điện hạ thật đúng là rộng lượng."
"Không phải bản cung rộng lượng, mà là bổn cung muốn cho ngươi xem thái độ của bổn cung đối với chính thê của mình.
Thái tử phi là một cô nương tính tình đơn thuần, đơn thuần đến ngay cả hài tử của mình là như thế nào mà chết cũng không biết,..." Vệ Khải lạnh lùng nhìn Tiêu Ấu Thanh: "Lúc trước nếu nàng làm trắc phi của Sở vương, mới thật sự là chịu khổ."
"Tốc độ xóa sạch quan hệ của điện hạ thật đúng là nhanh, nếu không phải trong lòng mang dã tâm giở trò đòi bại, thì sao lại uổng hài tử của mình như vậy? Ấu Thanh như vậy, quan nhân cũng như vậy, như vậy điện hạ thì sao?" Tiêu Ấu Thanh xoay người nhìn Vệ Khải: "Bộ cẩm bào đai ngọc này của điện hạ là đến từ đâu?"
Ngay sau đó Tiêu Ấu Thanh tiến gần thêm một bước, mở to đôi con ngươi: "Là từ trên người ca ca ruột của mình...!lột xuống."
Vệ Khải bị lời nói của Tiêu Ấu Thanh làm cho hoảng sợ, theo bản năng lùi lại hai bước: "Ngươi đừng quên, trong đám người tham dự phế Thái tử cũng có ngươi.
Nếu không