Pháo Toàn Phong đập vỡ mấy lỗ hổng trên thành lầu phủ Phượng Tường, bốn vách tường thành khắp nơi đều là vết nứt kéo dài mấy trượng, thành lâu phía Bắc cũng lung lay sắp đổ.
Một lá cờ đỏ đột nhiên xuất hiện trên con đường phía Đông thành trì, binh lính trên lầu thành đã liên tục tác chiến mấy ngày, dùng hết khí lực cuối cùng để gõ trống da đã bị tổn hại: "Viện quân đến rồi!"
Ngay sau đó trận địa quân địch vang lên tiếng gõ kiềng, mắt thấy binh Tây Hạ sắp phá được thành lại bắt đầu thu binh rút lui vào lúc này.
Sở vương cưỡi ngự mã đi theo bên cạnh mấy vị tướng lĩnh, nghe thấy phía xa xa đồi núi truyền đến tiếng gõ kiềng, ngửa cổ nghi ngờ nói: "Nghe tiếng trống mà tiến, nghe tiếng kiềng mà lui, Tây Hạ đây là đang bắt đầu lui binh sao?"
"Nguyên soái, những người Tây Hạ kia nhất định là nhìn thấy chúng ta đến, sợ tới mức bỏ thành mà chạy." Đại tướng lĩnh lần này tùy quân xuất chinh đều là bộ đội cũ của Thẩm Dịch An, mỗi người lĩnh một bộ binh, trọng giáp bộ binh, khinh trọng kỵ binh, nốt sỹ binh.
Thẩm Dịch An đã từng theo Hoàng đế giao chiến với người Tây Hạ vài lần, cũng nếm qua sự thất bại trong tay Vệ Mộ Đan Hỉ: "Chủ soái địch là người dụng binh cẩn thận, lần này lui binh hẳn là do Tiêu nguyên soái ở phía Đông giáp công, hắn sợ địch lấy ưu thế sau lưng mà chịu bất lợi thôi.
Truyền lệnh bản soái, sẽ không vào thành mà dựa sang Vị Thủy dựng trại tại chỗ, trong coi bốn phía cẩn thận, tuyệt đối không thể xem nhẹ."
"Vâng."
Quân đội bố trí tại biên giới Vị Thủy ở phía Nam phủ Phượng Tường, Thẩm Dịch An kéo dây cương nói với Sở vương: "Không biết Sở vương gia có dám cùng bổn soái đi phủ Phượng Tường một chuyến không?"
"Nguyên soái không thể đi, ngài là chủ soái tam quân, vạn nhất tặc tử Tây Hạ bày mưu lừa gạt.
Một mình ngài vào thành..." Trong lời nói lo lắng của bộ tướng chỉ có Thẩm Dịch An.
"Được, bổn vương nghe nói Vệ Mộ Đan Hỉ cũng là một vị anh hào, sẽ không dùng loại thủ đoạn hạ lưu này."
Thẩm Dịch An cưỡi ngựa chạy về phía thành Phượng Tường: "Lục vương là đang nói đùa sao? Đạo lý dùng binh chỉ cần có thể thắng thì chính là thượng sách, dưới hoàn cảnh bất lợi lại không dựa vào thủ đoạn, chẳng lẽ cứ như vậy mà chịu chết hay sao?" Thẩm Dịch An cười yếu ớt: "Lục vương tuy thuận lợi trong chính sự, nhưng cách hành quân và đánh giặc không giống nhau.
Ở ngoài quân mệnh cũng sẽ có chỗ không giống, bệ hạ nếu đã giao ngươi cho hạ quan, như vậy hạ quan liền không coi ngươi là Vương gia, mà chỉ cho rằng ngươi là binh lính lên chiến trường Vệ quốc ta.
Không biết Vương gia có giác ngộ được thân phận của một binh lính hay không?"
"Thẩm nguyên soái là chủ soái tam quân, bổn vương,..." Sở vương nhẹ nhàng nhướng mày: "Đương nhiên chỉ cần nghe lệnh là được."
"Tốt, bất quá Vương gia dù sao cũng là nhi tử của quan gia, bổn soái đã gửi quân báo về kinh.
Sau này đến tột cùng Vương gia giữ vị trí nào của tam quân, còn phải nghe theo ý chỉ của bệ hạ."
Nghe được điều này, Sở vương lần nữa nhíu mày, tăng thêm lực đạo của tay, hạ thủ vung roi.
Cửa thành bữa giờ đóng chặt, sau khi quân Tây Hạ rút lui không bao lâu, sau đó liền từ bên trong mở ra.
Một nhóm nhỏ người mặc giáp đi vào thành từ phía Đông.
Bởi vì bị Toàn Phong pháo không ngừng ném đá, bên trong thành cơ hồ đều bị hủy hoại, kho thóc bị thiêu sạch, khắp nơi đều là đống đổ nát của vách tường.
Một mảnh hỗn độn, chiến tranh kịch liệt vừa mới dừng lại, tiếng kêu rên ban đầu trong thành sót lại không còn bao nhiêu.
Binh lính thủ thành liên tục tác chiến, có người chết có người bị thương tích, trong thành lại cạn kiệt lương thảo đã mấy ngày, hiện giờ ngay cả khí lực gào khóc cũng không có.
Vừa mới đình chiến, còn chưa vào đêm, ngoài thành đã có không ít thi thể quân địch nằm rãi rác, hai quân đều chưa phái người ra chiến trường thanh lý thi thể.
Vó ngựa nhiễm máu bước vào trong thành, chợt bốn cước giẫm lên vũng máu, bắn tung tóe bọt nước đỏ tươi, Sở vương vừa mới vào thành, liền bị cảnh tượng thương đâu này đập vào mắt làm cho chấn động.
Sở vương nắm chặt dây cương trong tay, ngự mã của nàng đi qua con đường đầy máu, đầy thi thể.
Trước khi xuất chinh, nàng đã từng tưởng tượng qua vô số lần chiến tranh, thẳng đến hôm nay khi tận mắt nhìn thấy mới làm cho nàng chân chính hiểu được, Thiên tử ngồi trong triều, chỉ cần vung tay hô một tiếng là có thể quyết định sinh tử của hàng vạn người.
Dọc đường này Thẩm Dịch An đều âm thầm quan sát Sở vương, thấy lúc mới vào thành rõ ràng có hoảng sợ, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng giật mình này thì ngược lại mang sắc mặt bình tĩnh.
Khó có thể tưởng tượng được, một thiếu niên hai mươi tuổi mới ra chiến trường lại có thể trấn định như vậy: "Vương gia, bây giờ có thể hiểu chuyện hành quân đánh giặc đều là mạng của các tướng sĩ hay chưa, mà phương pháp tốt nhất để chấm dứt chiến loạn..."
"Lấy ác trị ác!" Sở vương ngắt lời Thẩm Dịch An: "Đại Tống ta không nên chỉ có hai mươi bốn con đường này."
Thẩm Dịch An kéo dây cương lên khiến ngựa ngừng lại, xoay người kinh ngạc nhìn Sở vương.
Đột nhiên nhớ tới trước khi nhận lệnh xuất chinh, Hoàng đế từng âm thầm triệu hắn nói chuyện một phen.
【"Trẫm đã mất đi một thứ suốt hai mươi năm qua, trở thành quân vương lại quên mất chính mình cũng là người phụ thân.
Cởi ra thân Hoàng bào này, trẫm và ngươi cũng không có gì khác nhau."】
Sở vương cưỡi ngựa đến bên cạnh Thẩm Dịch An, gương mặt thâm trầm không tương xứng với tuổi tác: "Thẩm nguyên soái, Thái tử hắn,..." Sở vương ngẩng đầu nhìn hắn: "Họ Vệ!" Chợt giương roi rời đi.
***
Trong căn nhà gỗ sụp đổ bên tường thành đột nhiên phá đất, xuất hiện một người mặt đầy máu chui ra, thân mặc áo giáp giống như tướng lĩnh thủ thành, hắn cắn răng kéo tay chảy máu đem vật nặng nhấc ra, mu bàn tay và gân xanh trên trán nhất thời nổi lên: "A..." Tản đá bị hắn nâng ra, bên trong còn có một nữ tử, có thanh gỗ dài thay nàng đỡ vật nặng kia, vì vậy chỉ dính vết máu trên áo khoác ngoài, cũng chỉ bị chày xướt một chút.
"Khương đại ca ngươi..." Nhìn người cả người đầy máu sau khi nhấc vật nặng lên liền nở nụ cười ngây ngô, sau đó hắn liền ngất đi.
Nữ tử vội vàng đỡ lấy hắn, tốn một phen công phu mới kéo hắn đến mặt đất bằng phẳng an toàn, lúc thu tay liền phát hiện bàn tay đầy máu của hắn.
"Đều trách ta, nếu lúc trước ta nghe lời phụ thân rời đi, cũng sẽ không liên lụy ngươi, làm hại ngươi..."
"Cô nương ngốc, nói cái gì vậy, ta..." Khương Lạc Xuyên cảm giác được trong thân thể truyền đến một trận đau đớn, chợt cuộn mình lại.
"Tây Hạ lui binh, hẳn là viện quân đã đến, ta đi tìm quân y cho ngươi."
"Đừng đi." Khương Lạc Xuyên nắm lấy tay nàng: "Nhị nương, ta sợ ngươi vừa xoay người, thì ta sẽ không bao giờ gặp lại ngươi được nữa."
***
Cũng không biết trải qua bao lâu, đám mây vàng lúc hoàng hôn dần dần rút đi.
Ngoài thành, hai quân bắt đầu phái ra một bộ phận