Theo quy chế của quốc triều, Thùy Củng điện là nơi nhận sự vụ chính của triều đình, mà mỗi ngày trong mỗi tháng và ngày mười lăm là ngày định Sóc Sâm, toàn bộ quan thường triều ở kinh thành đến Tử Thần điện tham gia nghị sự đại hội.
"Giám Môn Thức" định, cửa hoàng thành và cửa cung thành vào tám khắc mỗi đêm đều phải đóng cửa, canh tư nhị khắc ra khóa mở cửa, cửa kinh thành thì đóng cửa chậm hơn một chút nhưng cũng phải mở cửa sớm hơn một chút.
Mới đến canh tư, sắc trời vẫn còn đen đến nhìn không ra năm ngón tau, thành cũ và mới, thậm chí là ngoại ô kinh thành cũng đã có không ít người thắp sáng đèn đuốc, mấy phường gần cung thành là nơi trọng tâm nhất.
Các đại thần cầm đèn lồng chờ ở ngoài cửa cung thành, Lương Văn Bác một tay cầm bảng ngọc, một tay cầm đèn lồng chiếu sáng: "Đèn Đông Cung cũng sáng, Đô Thừa Chỉ có phúc khí tốt, được quân vương và Thái tử cũng là Thiên tử trong tương lai tín nhiệm như vây."
Hàn Đồng đang nhắm mắt liền mở mắt ra: "Mặc vào một thân quan bào này, ta và ngươi đều là thần tử của Vệ gia, Thánh chủ há lại thiên vị chứ?"
Lương Văn Bác sắc mặt thay đổi: "Là do mỗ nói sai, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không muốn cho là đúng cũng khó a."
Hàn Đồng chỉ vào trăng tròn trên trời: "Trăng tròn thuận lợi, qua trăng tròn giữa tháng bảy, trăng mùng một này cũng chỉ còn lại phân nửa, bất quá từ ngày trăng tròn đến Trung Thu cũng không còn xa."
Trong lời Hàn Đồng nói có ý khác, hắn là cận thần của Thiên tử, Lương Văn Bác nhướng mày hỏi: "Mỗ ngu dốt, Đô Thừa Chỉ nói là có ý gì?"
—— Thùng ~ Thùng! - Trong cung cấm truyền đến tiếng trống.
—— Chi —— Chợt cửa cung mở rộng.
Hàn Đồng liền khẽ cười nói: "Cửa mở ra nhưng sắc trời vẫn ảm đạm như vậy, chắc hẳn hôm nay là Sóc Sâm cũng không được yên ổn rồi." Nói xong liền cất bước vào cửa cung.
Lương Văn Bác đứng tại chỗ nghiêng đầu nhìn thoáng qua sắc trời: "Không yên ổn?"
Sáng sớm mùng một tháng tám, tất cả các quan viên từ kinh thành, Tể chấp, hầu hạ, võ thần, văn thần, Giám Viên lang và Giám Sát Ngự sử trở lên đều mặc công phục vào triều.
Trong điện có thị ngự giám sát bách quan trong điện, các quan viên khi lên điện đều sửa sang lại dung mạo và y phục, theo chức quan lớn nhỏ từ tím, đỏ, xanh lần lượt vào điện.
Đến khi Hoàng đế mặc phi bào vào điện, sau khi ngồi xuống, bách quan tập thể quỳ gối hành đại lễ, sơn hô vạn tuế.
Ngày nghị hòa đã qua nửa tháng, Hoàng đế lại một lần nữa lâm triều, để Thái tử tham gia Sóc Hội nghe chính vụ, học chính sự.
Nhìn chu tử cả triều, mười năm mà như một ngày, Hoàng đế ngưng tụ một đôi mắt già: "Tức là nghị sự, vậy liền nghị đi, chư khanh có gì muốn tấu cứ nói, không cần trình Trát tử lên nữa, trẫm lười xem."
"Bệ hạ, Xuân Miên tổ chức ba năm một kỳ bởi vì chiến tranh mà đã dừng lại, hiện giờ cũng đã chiến thắng, thần thỉnh tấu mở lại ân khoa." Mở Ân Khoa tìm kiếm văn thần để phụ nghị nhiều người.
Hoàng đế gật đầu đồng ý: "Đã đến giữa Thu, không bao lâu nữa cũng đã đến thời gian thu tuyển rồi đi, Lễ bộ bắt tay vào làm được rồi."
"Vâng."
"Bệ hạ, về Đô chỉ huy sứ ở Điện Tiền ti bị bãi tước quan có quá nặng hay không? Dù sao cũng là công huân võ tướng, lại còn là huynh đệ đồng bào của thánh nhân." Sở vương đã chết, Thái tử cũng đã được ổn định ở Đông cung, hiện giờ Hoàng đế còn cho phép hắn tham gia nghị sự đại hội, trận tranh đoạt đích này thắng bại đã rõ ràng, các thần tử cả triều liền bắt đầu tính toán.
"Thẩm Dịch An nhận lệnh lãnh binh khiến cho đại tướng triều ta chết trận, lại khiến bệ hạ mất con, bãi quan tước chức đã là phạt nhẹ rồi."
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, huống hồ đã thu phục đất bị mất cũng đã chiết công."
Hoàng đế từ trên ngự tọa đứng dậy đi xuống: "Chính là bởi vì là huynh đệ của Hoàng hậu, là quốc thích nên mới càng nên nghiêm pháp, có công lao cũng không thể bỏ qua..."
【 Trong cung điện của Huỳnh Nhạc, quân thần đáp lại: "Ta biết ngươi mới từ phủ Phượng Tường hồi kinh, cũng biết các ngươi đã gặp qua những gì, ta hy vọng quốc gia này có thể thái bình, như vậy,..." Hoàng đế lạnh lùng nhìn về phía hắn: "Còn ngươi thì sao?"】 Trước khi hỏi chuyện ở Huỳnh Nhạc, Thiên tử chẳng những không có trách phạt ngược lại còn thăng chức Ngự sử trung thừa, lại lần nữa phá lệ thăng chức, vì thế Khương Lạc Xuyên hít sâu một hơi.
"Tỷ phu bảo ta giao cho Khu tướng là không muốn ta đắc tội với Thái tử mà thay ta nghĩ ra chính sách vẹn toàn, nhưng bây giờ ta đã nhậm chức Ngự sử trung thừa này, phần tấu báo này lẽ ra phải do ta ở trong triều nghị nói ra, cái chết của tỷ phu không thể dễ dàng cho qua như vậy." Khương Lạc Xuyên nhìn người mặc tử bào đứng trước quan văn, dưới mũ quan là đầu đầy tóc bạc, chợt nhắm mắt lại run rẩy thầm nghĩ: Phụ thân, tất cả trung hiếu lưỡng tiến, thứ cho nhi bất hiếu.
"Bệ hạ, Ngự Sử Đài có tấu." Ngự sử trung thừa có hai vị, Khương Lạc Xuyên là người mới nhậm chức, hắn đột nhiên mở miệng liền đem (*)đồng liêu của hắn bị dọa trợn tròn tròng mắt.
Ngự Sử Đài muốn tấu chuyện với Hoàng đế thì phải tấu báo cho hai vị Ngự sử trung thừa thương nghị qua sau đó được đồng ý rồi mới có thể nói: "Khương trung rhừa, sao ta lại không biết ngươi cũng có tấu đây?"
(*)Đồng liêu: ý ở đây chỉ hai người cùng một chức vụ là Ngự sử trung thừa ở Ngự Sử Đài, là đồng nghiệp.
"Việc riêng của hạ quan, không liên quan gì đến Trung Thừa." Khương Lạc Xuyên từ trong hàng ngũ bước ra.
Hoàng đế chợt nheo hai mắt lại: "Nếu muốn buộc tội, thì đừng ở đây..."
"Bệ hạ, đây là chuyện trọng đại, thần chỉ dám nói trong Tử Thần điện." Khương Lạc Xuyên nhìn thấy Hoàng đế nhíu mày, vì thế quỳ gối ở giữa điện, mạnh mẽ nói: "Thần buộc tội, tiền Đô chỉ huy sứ ở Điện Tiền ti đã chặn quân báo, làm uổng công tính mạng tướng sĩ tam quân.
Vì..." Khương Lạc Xuyên ngẩng đầu: "Phản quốc, thông mưu với địch, đại tội mưu nghịch!"
Lời nói của Ngự sử trung thừa làm chấn động cả triều đình, cả điện văn võ đều không dám tin nhìn về phía hắn:"Khương trung thừa ngươi thân là trong Tam Ti, ngươi có biết vu khống Hoàng thân quốc thích chính là trọng tội hay không?"
Khương Lạc Xuyên liền đem công văn trong ngực lấy ra: "Nơi này của thần có một phần tấu báo, là tướng lĩnh ở Hoàn Châu trước khi chết đã gửi tới, đưa ra thư thỉnh tội, xin bệ hạ xem qua, nếu không tin, có thể mời chư vị Hàn Lâm học sĩ tại chỗ khảo sát so sánh chữ viết."
Người hầu chuyển cho Hoàng đế đang ngồi trên Minh Đài, Hoàng đế xoắn tay áo tiếp nhận, chợt lạnh lùng nhìn về phía Thái tử sắc mặt đã trắng bệch kia.
Khương Lạc Xuyên lại nói: "Ngôn tướng lĩnh ở Hoàn Châu đã phi ngự mã về kinh đưa quân báo, thần xin hỏi, vì sao triều đình lại không nhận được tin tức? Khiến cho quân địch đoạt liên tục ba thành liền.
Thần lại nghe nói, Chuyển Vận Sứ ở Vĩnh Hưng từng là trướng dưới của Thẩm Dịch An, còn từng là..." Khương Lạc Xuyên ngẩng đầu nhìn về phía Thái tử không nói một lời: "Người của Triệu vương, là tham quân thất ký ở Vương phủ."
"Phi ngự mã đưa văn thư khẩn cấp, nếu không phải Đông Cung Thái tử bày mưu tính kế, ai lại có lá gan lớn ngăn chặn lại như vậy đây?"
"Khương trung thừa, ngươi thân là Ngự sử trung thừa lại còn dám ở trên đại điện này vu khống Thái tử điện hạ đương triều..."
"Ngự sử trung thừa." Vệ Khải trầm mặt xoay người: "Phòng vệ biên cảnh là đại sự của quốc gia, ngươi nói bổn cung hay là Thẩm Dịch An? Bổn cung là Thái tử, Thẩm Dịch An là Đô chỉ huy sứ trước điện, có lý do gì để ngăn chặn chuyện trăm hại mà không có lợi này đây?"
"Chỉ bằng vào Sở vương ở trận chiến Khánh Châu bị giết chết!" Khương Lạc Xuyên đứng dậy, xoay người nhìn văn võ cả triều: "Các vị công thần đã quên rồi sao? Bản triều không chỉ có một vị Hoàng tử, Sở vương mất mạng liền mất đi cương trường, từ đó không ai có thể lay động vị trí Thái tử nữa, lý do này còn chưa đủ hay sao?"
"Điện hạ sợ ngồi không vững vị trí trữ Thái tử Đông Cung này, ngay cả huynh đệ cũng có thể tàn sát hay sao? Thần xin hỏi bệ hạ, Sở vương là Thân vương quốc gia, thi thể trong quân tang, theo quy chế là nên do đầu đoàn khám nghiệm tử thi, như vậy kết quả đâu?"
Hoàng đế lạnh mặt không nói gì.
"Không có cũng không quan trọng, nơi này của thần còn có một phần trần tình biểu của Sở vương phi, cùng với việc Vương gia trước khi nhập tang đã được y quan kiểm tra."
Nội thị quan liền đem tờ