Các đại thần hai mặt nhìn nhau, trận này con ve sầu bị hoàng tước bắt được từ phía sau, minh tranh ám đấu, nhìn thế nào đi nữa thì Sở vương cũng chính là con hoàng tước thắng lợi cuối cùng này.
"Nếu tiểu vương nói đây là mật chiếu của bệ hạ, các vị đại thần có tin không?" Sở vương ngưng tụ một nửa đại thần đứng thẳng, từ trong tay áo tay trái đang được quấn băng vải lấy ra một tờ giấy cuộn.
Khác với chiếu thư trên tay, trên tờ giấy này viết chữ kế thừa thư thánh, bút pháp mạnh mẽ lại uốn lượn.
Nội thị tiếp nhận liền trình đến trước mặt chúng đại thần, mấy vị đại thần đứng thẳng cầm lấy lại cẩn thận cân nhắc, chợt nhao nhao nhìn về phía lão ông mặc áo bào tím ở phía trước.
Một vị đại thần cầm tờ giấy đi tới trước mặt hắn: "Lữ tướng, hãy xem chữ này có phải là do bệ hạ tự tay viết hay không?"
Lữ Duy nằm sấp trên mặt đất, rồi lại quỳ thẳng người dùng tay phải ôm lấy tay áo rộng rãi tiếp nhận tờ giấy, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Sở vương, sau đó hướng về phía các đại thần gật gật đầu.
Sở vương lại nói: "Các vị công thần ở đây bất quá chỉ là nghi ngờ vào thời gian mà thôi, Tĩnh Tắc quân trấn thủ xa xôi lại từ Hi Châu chạy đến Đông Kinh, cho dù ngựa có chạy nhanh không ngừng cũng phải mất một thời gian dài, làm sao lại có thể tính toán thời gian trùng khớp như vậy, có đúng không? Đúng vậy, hiển nhiên là đã có chuẩn bị trước, nhưng các vị thử nghĩ xem, từ Tây Bắc đến kinh thành thì phải đi qua đường Tần Phượng, Chuyển Vận Sứ ở đường Tần Phượng là thần tử tâm phúc do bệ hạ đích thân phong chức, nói vậy chẳng lẽ bệ hạ sẽ không phát hiện ra sao?"
Mấy đại thần bưng tấm bảng nhìn trái nhìn phải: "Bệ hạ xưa nay yêu thương Tam vương, chẳng lẽ những việc mà trước đó bệ hạ làm..." Cũng có người nhỏ giọng nghị luận: "Chữ viết này hạ quan cũng cảm thấy là do bệ hạ tự tay viết."
"Người có thư pháp tốt cũng không ít, có người mô phỏng bút tích cũng không ít, chúng ta nhìn không ra cũng là hợp tình hợp lý."
"Văn chương và thư pháp của Lữ tướng đều đứng đầu trọng thần, ngay cả tiên đế đô cũng từng khen ngợi, hẳn là hắn sẽ không nhìn lầm."
"Nhưng Lữ tướng và Khu tướng đều từng là người thuộc Sở vương phủ, Lữ tướng này chính là người giảng kinh cho Sở vương, không thể không nói sẽ có lòng bao che riêng."
Sở vương vuốt tay, bên ngoài Đại Khánh điện đã trải qua một hồi huyết tẩy, chẳng lẽ đám lão thần này còn cố chấp nhất định phải ép nàng động tay huyết tẩy nhận một lần nữa sao?
"Tiểu nhân tin!" Âm thanh lão luyện từ bên trái điện truyền ra: "Tiểu nhân tin lời Lục đại vương nói, tiểu nhân cũng nguyện tuân theo ý chỉ của quan gia, nâng đỡ Lục đại vương nhập chủ Đông Cung."
Mấy người nội thị Hoàng Môn dìu Triệu Từ đi ra, cùng với đó còn có một lão phụ nhân ung dung hoa quý, các đại thần cùng với Sở vương đều chắp tay hành lễ với lão phụ nhân bên cạnh Triệu Từ: "Bái kiến Trịnh quốc trưởng công chúa."
Trưởng công chúa là được Triệu Từ sai người đi mời tới, Triệu Từ buông tay hai nội thị Hoàng Môn, tiến lên phía trước: "Nếu không phải nhờ Lục vương, chỉ sợ tiểu nhân và bệ hạ đã sớm đi gặp tiên đế.
Cả đời bệ hạ mong muốn nhất chính là bảo vệ tốt giang sơn Vệ Tống này, cho nên tiểu nhân nguyện tuân theo minh chủ trọng chính triều cương."
Nếu Trần Dục là một phụ tá của Sở vương phủ có hoặc không có lòng bao che, thì Triệu Từ là nội thị vào nội tỉnh, từ nhỏ đã đi theo Hoàng đế hơn năm mươi năm, lời nói của hắn đương nhiên có sức tin tưởng hơn Trần Dục.
Lão phụ nhân cũng theo đó mà tiến lên, uy nghiêm nói: "Quốc triều nội loạn, các vị đại thần đều là trụ cột chống đỡ phiến sơn hà này.
Nay Thái tử làm loạn không xứng làm người đứng đầu, Sở vương là thân tử người thừa kế chính thống triều ta của quan gia, sao các khanh còn có thể ở đây mà nghi ngờ lẫn nhau đây?"
Trịnh quốc trưởng công chúa là đồng bào tỷ muội của Hoàng đế, mấy chục năm qua chưa bao giờ can thiệp vào chính sự, hiện giờ đi ra chủ trì cục diện chính là vì không muốn quốc gia đại loạn.
Mặc kệ là thật hay là giả, bây giờ đại cục cũng đều đã định ra, ngay cả Trưởng công chúa cũng đứng về phía Sở vương, nếu còn ngoan cố chống lại thì chỉ có một con đường chết.
Các đại thần nhao nhao quỳ gối xuống, dập đầu nói: "Thần chờ nguyện tôn Lục đại vương làm tân chủ Đông Cung."
Sở vương cảm kích nhìn Triệu Từ cùng cô cô của mình, tuy chỉ có mấy lần nhìn thấy nàng trong cung, trong trí nhớ của nàng thì Trịnh quốc trưởng công chúa cũng không phải người hiền lành, nhưng lại là người thâm minh đại nghĩa.
Chợt các đại thần hướng về phía nàng nói: "Dù sao cũng không có chiếu thư sắc lập, cho nên việc vào Đông Cung tạm thời không nói đến.
Hiện giờ bệ hạ nằm bệnh không thể xử lý quốc sự, mà quốc triều không thể một ngày không có quân, triều đình vẫn cần phải hoạt động.
Bổn vương thân là con cháu Vệ gia, chuyện xã phường cũng cần phải để ý, vì vậy bổn vương sẽ thay bệ hạ hành giám quốc sự, do các vị đại thần đứng bên cạnh hiệp trợ.
Lập Thái tử là lập người hiền đức, cho nên cũng xin các vị đại thần khảo sát bản vương, đến tột cùng là bản vương có thể đảm nhiệm được hay không."
Lời nói của Sở vương làm cho chúng thần nhao nhao gật đầu, lần nữa dập đầu đồng thanh nói: "Bệ hạ anh minh, Vương gia nhân đức nhất định có thể đảm đương được trọng trách."
"Về chuyện phế Thái tử tạo phản, nhân chứng vật chứng đều có ở Hình bộ, dù sao hắn cũng là Thái tử, cho nên còn phiền Tam ti sứ cùng nhau xét xử.
Chuyện liên quan đến mặt mũi Hoàng thất không nên làm lớn, nhưng luật lệ cũng không thể buông lỏng trong việc xử lí."
"Vâng."
***
Tấu sơ ở các tỉnh cùng với những vụ án liên tiếp được Đại Lý tự đưa đến, khiến Sở vương suốt một ngày cũng không thể rời khỏi Văn Đức điện nửa bước.
"Hai phản tướng kia ở Đại Lý tự đã thú nhận tất cả những việc kia, đây là bọn họ muốn qua mắt Đại vương mà xóa tội cho phế Thái tử."
"Tội mưu phản vốn phải tru di cửu tộc, nhưng hắn là Hoàng tử, lại từng là Thái tử, mà thê tộc này..." Thê tộc của Vệ Khải cũng là mẫu tộc của Sở vương, trong cột tội này Tam ti sứ không dám viết, vì vậy liền phái người tới hỏi ý của Sở vương.
"Lý Hiếu Nghĩa đã chết trong lúc phản loạn, bổn vương đã nói cứ xét chuyện công mà làm, quốc triều không thể phế pháp, nên làm như thế nào thì cứ làm như vậy!"
"Hình bộ đã phái người bao vây quanh phủ bá tước Khai quốc Sơn Âm, nhi tử của hắn hiển nhiên là tội không thể tha.
Nhưng tuổi tác của Sơn Âm Bá đã cao, lúc hắn vào cung nhận lệnh thì Sơn Âm Bá đã bị bệnh nặng trên giường, cho nên hạ quan và các đại thần khác thương nghị, chỉ đoạt đoạt công danh và tước vị của hắn mà thôi."
"Gia gia..." Sở vương gật đầu: "Lý gia vốn không phải là vọng tộc gì, cứ theo ý các ngươi đã thương nghị mà làm đi."
"Vâng."
"Lục Tử."
"Có tiểu nhân."
Sở vương vẫy tay, Kỳ Lục liền tiến lên cúi người: "Hai người thú nhận kia không cần giữ lại nữa."
"Vâng."
Tiểu Lục Tử vừa đi đến cửa điện liền xoay người nhẹ người nói: "Vương gia, Triệu đô đều biết rồi."
Hai người nội thị đỡ Triệu Từ vào trong, còn không đợi Sở vương đáp tạ thì Triệu Từ liền bùm lên một tiếng quỳ xuống: "Tiểu nhân bái kiến Lục đại vương, một năm qua Vương gia đã đi đâu vậy? Tiểu nhân còn tưởng rằng Vương gia thật sự đã bị những người ác kia ám hại rồi a."
Sở vương đang ngồi trên ghế vội vàng đi tới trước người Triệu Từ nâng hắn lên: "Lúc còn nhỏ khó khăn chỉ có Triệu gia gia là người duy nhất trong đông đảo các nội thị không bỏ cuộc mà quan tâm ta."
"Tiểu nhân là nhìn thấy được bóng dáng Tề vương năm đó trên người Lục vương người, phụ tử vốn không cần sinh ra hiềm khích như thế, nhưng quan gia mang chấp niệm quá sâu, đã nhiều năm trôi qua như vậy, sự thiên vị và yêu thương của quan gia cũng chưa từng cho Sở vương, ngài mệt không?"
Phụ tử vốn không cần như thế, những lời này làm cho sự ẩn nhẫn hai mươi năm qua của Sở vương đều hóa thành khổ sở: "Trong nội cung cũng chỉ có gia gia sẽ tặng ta đồ ăn vào đêm giao mùa, cũng sẽ dùng ánh mắt từ ái như vậy mà nhìn ta."
Nước mắt Triều Từ rơi như mưa, dơ tay lau khóe mắt nhìn Sở vương, nhìn hai vết sẹo trên mặt của nàng mà đau lòng nói: "Mấy năm nay Lục