Phế Thái tử Vệ khải bị binh lính lột bỏ áo giáp, thay vào đó mặc một thân y phục mỏng manh, bẩn thỉu mà nhốt trong đại lao ở Hình bộ.
Từ giây phút đầu tiên vào đại lao hắn liền liên tục kêu to không ngừng, kéo dài đến tận xế chiều cũng không có ai phản ứng lại.
Vệ Khải nhào tới cửa phòng giam, không ngừng vỗ vào cái cửa, âm thanh xiềng xích theo từng động tác của hắn mà vang lên: "Ta muốn gặp bệ hạ! Ta muốn gặp phụ thân ta! Bệ hạ! Phụ thân, ta là Tam lang a!"
Tên lính canh phòng giam đưa cơm tới, nhưng còn chưa ngồi xổm xuống đã bị người trong phòng giam nhào tới túm lấy cổ tay: "Giúp ta truyền lời đến bệ hạ, ta muốn gặp bệ hạ, hắn là phụ thân của ta, hắn nhất định sẽ gặp ta."
Tên lính canh phòng giam không nhanh không chậm bỏ tay ra: "Điện hạ làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy còn vọng tưởng rằng quan gia sẽ gặp ngươi nữa sao?" Chợt múc ra một chén cháo trắng lỏng đổ xuống: "Nói thật cho ngươi biết, quan gia đã bị ngươi làm cho tức giận mà phải nằm tịnh dưỡng trên giường rồi, hiện giờ người giám quốc là Lục đại vương."
"Sở vương mới là phản đảng, hắn dẫn các Sương quân bên biên cảnh về kinh mà không chiếu của bệ hạ, bây giờ còn bắt cóc bệ hạ..." Hồi tưởng lại khuôn mặt khiến người ta sợ hãi dưới ánh lửa, Vệ Khải đột nhiên tỉnh ngộ, buông tay ra run rẩy, thân thể tê liệt ngã ngồi trên mặt đất, không cam lòng cắn răng nói: "Thì ra tất cả đều đã được an bài tốt, không chỉ có ta mà còn có bệ hạ cũng đều bị hắn tính kế ở bên trong mà không biết..." Vệ Khải nhìn tên lính canh phòng giam, đều là những gương mặt xa lạ chưa từng thấy qua.
"Thành thật một chút cho ta!"
Cửa phòng giam bên cạnh bị tên lính mở ra, mấy tên lính khác lại đẩy một nam tử trẻ tuổi vào.
"Sao lại nhốt hai người này cạnh nhau vậy?" Mấy tên lính nhìn nhau thì thầm.
"Cấp trên phân phó, nói là để cho hai người sắp chết này ôn chuyện một chút."
Người đã ngã ngồi xuống đất đột nhiên bò dậy, lại phất phất ống tay áo, y phục màu trắng đã bị dính một mảng lớn đất vàng.
Lúc đứng dậy dường như đã nhìn thấy cái gì đó, lại vui sướng khi người gặp họa nói: "Dô, Thái tử điện hạ cũng ở đây sao?" Hiện giờ vào phòng giam ngược lại đã không còn sợ hãi như lúc ở nhà chờ đợi nữa, hắn vỗ vỗ y phục rồi hướng Vệ Khải hành lễ: "Thần, bái kiến Thái tử điện hạ."
Vệ Khải hung tợn nhìn chằm chằm hắn: "Ngư ông đắc lợi, lần này ngươi hài lòng chưa? Đây là kết quả mà ngươi muốn đúng không?"
Lương Văn Bác không sốt ruột trả lời, cúi đầu tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống: "Người tạo thành cục diện như ngày hôm nay,..." Lương Văn Bác đột nhiên lạnh mặt: "Không phải là Thái tử điện hạ ngài sao?"
"Bất quá, điện hạ đại khái là có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, là ta từng lắc đuôi khất thương từng bước tới gần phụ tử Hoàng đế ly gián các ngươi a, từng bước tính kế bức bách ngươi tạo phản.
Cho tới bây giờ bệ hạ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn phế ngài, chuyện Lữ tướng mà nói chỉ là do ta thay đổi mấy chữ, là ngài có lòng nghi ngờ quá nặng, cũng là ngươi tham lam không bao giờ thấy đủ mà thôi."
Cách cột gỗ trong phòng giam, Vệ Khải gắt gao trừng mắt nhìn Lương Văn Bác: "Ngươi là tiểu nhân hèn hạ, đừng vội đắc ý, ngươi cho rằng đối với thủ đoạn của hắn thì sẽ buông tha cho ngươi sao?"
Lương Văn Bác trầm giọng, chợt ngẩng đầu lạnh lùng nói: "Ít nhất, đổi lại là Thái tử điện hạ thì một đường sống cũng không có.
Mà ta còn có một Thái Sơn từng là người thuộc Sở vương phủ, cho dù có chết, còn không phải là có Thái tử điện hạ ngài đi cùng hay sao?"
"Ngươi!"
...
Mấy ngày trôi qua, tiếng mắng chửi ban đầu trong phòng giam dần dần trở nên yên tĩnh.
"Phụng chiếu!" Trong Đại lao Hình bộ có quan viên đi vào, phía sau còn có tòng quan cùng nội thị của Tông Chính Tự đi theo.
"Môn hạ, Thái tử Vệ Khải trong đêm tập kích cửa cung, bí mật triệu quân bao vây thành, đại tội tru di này không thể tha, nay phế làm thứ nhân, đày vào Tông Chính tự, nghe giảng kinh."
Cửa phòng giam được mở ra, quan lại tiến vào trong, rồi lại phái tương sĩ mang Vệ Khải ra: "Đây là chiếu thư của ai? Của bệ hạ sao? Vì sao bệ hạ lại không chịu gặp ta? Chuyện này là do Sở vương vu oan hãm hại ta, chỉ cần không phải là ý chỉ của bệ hạ thì bản cung vẫn là Thái tử, ta muốn gặp bệ hạ, để ta..."
" Vệ Doãn Thịnh, ngươi tội nghiệp ngập trời như vậy còn không biết hối cải, lại còn ở đây nhục mạ Tông vương.
Đến, tát miệng!"
Hai nội thị đứng chờ liền khom lưng tiến lên.
Một trận cổ hận trong người phát ra, đến nay lại bị chó khi dễ, thẳng đến khi bị một cái tát này đến mặt mới hoàn toàn tỉnh ngộ: "Ta muốn gặp Sở vương, để ta gặp Sở vương!"
Quan viên sốt ruột nói: "Đại vương bận rộn với công vụ quốc triều, làm sao còn có thời gian gặp ngươi a, mang đi."
***
"Nếu không phải hắn là người Tấn Dương, với tài hoa của hắn vốn không cần nghèo túng đến mức này, nếu vậy thì ta cũng sẽ không được gặp hắn.
Bất quá ta chưa từng gặp riêng hắn, lúc ấy chẳng qua ở trước mắt mọi người nói đùa một câu, nhưng hắn lại nghiêm túc trả lời: [Lấy đầu ta bảo đảm, báo đáp cho ân nhân].
Lại không nghĩ tới sẽ trở thành sự thật." Sở vương thở ra một hơi giống như mừng thầm, cũng tựa như cảm khái: "Tấn Dương vốn là một nơi tốt, Tề vương muốn công lâu ngày nhưng lại công không được, cuối cùng là vì nhân tâm của Thái tử mà khiến tướng lĩnh tự mình hiến thành, chỉ tiếc là..."
"Hứa sẽ báo đáp, cũng là do hắn lợi hại, biết tính chuyện." Tiêu Ấu Thanh cầm thuốc mỡ nhẹ nhàng bôi lên cánh tay Sở vương.
"Tiêu Hà từng khuyên Hán vương một câu: Các tướng dễ đến tay, nhưng nếu khiến người tin tưởng, thì quốc sĩ vô song." Sở vương híp mắt cười nói.
"Cho nên vì lấy lòng Triệu vương, vì lấy lòng tin của Hoàng đế nên ta để cho viên ám kỳ này tiến vào giữa bàn cờ, ta chỉ có thể bức mình nhiều lần đi đến hiểm cảnh.
Dù sao ta cũng biết, bất luận là chúng ta có náo loạn như thế nào thì mọi chuyện cũng đều nằm trong tay hắn, người nắm giữ quyền lực trước giờ vẫn luôn là hắn."
"Khinh địch mới là thất bại lớn nhất, trước kia hắn chưa từng nhìn thẳng vào mắt ta, ngay cả nhìn ta nhiều hơn một chút cũng không dám.
Từ bỏ rồi lại khinh thị, rồi sau đó lại sinh ra kiêng kỵ và sợ hãi, cho nên ta đoán chỉ có khi hắn tin ta đã chết rồi thì hắn mới có thể chân chính phóng quyền của mình, bởi vì hắn chưa từng chân chính tín nhiệm bất luận kẻ nào, bất luận là tỷ phu hay là Triệu gia."
Tiêu Ấu Thanh rút người ra khỏi ngực nàng, ngẩng đầu nhìn nàng: "Trước khi ngươi đi có phải đã nói thân thế thật sự của Đại lang cho bệ hạ nghe hay không? Với tính cách của Vệ Doãn Thịnh, Lương Văn Bác nhất định sẽ không vì hắn mà dung túng hết mình, tất nhiên cũng sẽ quay đầu nhập đảng vào người khác.
Bọn họ là những người cùng đường cho nên liền theo dõi cô nhi quả mẫu chúng ta, cho dù ngươi có trở về hay không, ta đều có thể lo được chu toàn."
Thấy Sở vương cúi đầu trầm mặc, nàng lại chất vấn: "Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy? Sao có thể bỏ ta lại một mình đây?"
"Sao bỏ được chứ"! Người hai mắt đỏ ướt liên tục lắc đầu: "Người khiến cho ta có thể tiếp tục chống đỡ để sống sót chính là ngươi, làm sao có thể nỡ bỏ được chứ." Sở vương lại lấy ra một tấm gương nhỏ trong tay áo, chợt ôm chặt lấy Tiêu Ấu Thanh: "Lần này, cũng là nhờ Tam nương cứu ta, ân này, ta nên trả lại như thế nào đây?"
Tiêu Ấu Thanh thuận thế túm lấy vạt áo nàng nhỏ giọng nói: "Nếu nói muốn trả, ngươi lấy cái gì trả lại đây? Ngươi còn gì nữa sao? Cho dù ngươi có lấy cả đời ra báo đáp cũng không đủ, ta đem những thứ quý trọng hơn ân tình và cả đời đều giao hết cho ngươi, nhưng ta không cần ngươi trả lại, ta chỉ cần ngươi có thể bình an thuận lợi, cho dù là có ở chỗ này cả đời, nhưng chỉ cần có thể ở bên cạnh ngươi, ngay cả địa ngục ta cũng cam tâm tình nguyện rơi vào."
"Tam nương nói bậy cái gì a..." Sở vương co tay ôm chặt nàng, cọ mũi nói: "Chúng ta nhất định sẽ bình an thuận lợi, trải qua sinh tử mới có được an bình, sau này ta nhất định chỉ trông coi một mình Tam nương, tuyệt không phụ lòng."
Tiêu Ấu Thanh từ trong ngực nàng chậm rãi rút ra, lấy một khối ngọc trong ống tay áo ra, để Sở vương nhìn xong lại im lặng.
"Đây là ngày Liễu thị chết Lương Văn Bác đưa cho ta, Liễu thị nói nàng không còn nợ Thành Đô Quận vương cái gì nữa." Tiêu Ấu Thanh giao ngọc vào trong tay nàng, cùng với đó còn nói: "Nửa khối này trước đó ta đã sai người chuộc lại, Kỳ Nội thị nói đây là đồ vật thân thuộc của ngươi."
"Ngươi nghe ta..."
"Lục lang không cần giải thích với ta, ta và ngươi vốn là sau khi thành thân mới sinh ra tình cảm, nếu ta để ý đến quá khứ của ngươi thì làm sao còn có thể ở lại nơi này a.
Ngươi cũng chưa từng hỏi chuyện của ta, nếu ngược lại ta làm vậy thì so với những nữ nhân trong hậu trạch khác có gì khác nhau sao?"
"Ta là Hoàng tử, nữ tử được vào Vương phủ ít nhiều cũng đều bị dân chúng bàn tán, cho nên ta