"Hoàng Thượng lần này hẳn là đã quyết tâm lật đổ được thị tộc.
"
"Vương gia, vậy thì hiện tại chúng ta phải làm thế nào?" Việt Hoa Thanh ngượng nghịu hỏi.
"Kha Uyển có xuất thân từ đám thường dân nghèo khổ, Hoàng Thượng lần này làm như thế đã thành công đem hắn về phía của mình, nếu thị tộc dần mất đi chổ dựa, thì kết cục như thế nào, ngươi hẳn là biết được.
" Diệp Dục chấp tay phía sau, vừa nói vừa nhìn ngắm xung quanh, Việt Hoa Thanh nghe xong thì lập tức hiểu được, nếu hiện tại Hoàng Thượng lôi kéo được nhiều người đứng về dưới trướng, thì thị tộc sẽ dần mất đi chổ dựa, nếu thị tộc bị lật đổ thì đối với nàng cũng chẳng có lợi ích gì, khi đó Hoàng Thượng đương nhiên là sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Mong vương gia đưa ra chủ ý cứu giãn được tình thế, chẳng lẽ Vương gia muốn trơ mắt nhìn thị tộc bị lật đổ hay sao?"
"Đương nhiên sẽ không, hiện tại nếu bổn vương đã đến kinh thành, bổn vương cảm thấy bản thân hẳn là nên đi bái kiến Hoàng thượng, ta muốn xem xem vị muội muội này của ta sau khi đăng cơ trở thành Hoàng Đế rốt cuộc đã lợi hại đến mức nào.
" Diệp Dục đột nhiên xoay người sang nhìn Việt Hoa Thanh "Tây Trình bên kia như thế nào rồi?"
"Người của chúng ta vẫn như cũ, không thể tiến vào bên trong được, nhưng bất quá cũng không phải là không có cơ hội, vào kỳ thi mùa xuân này sẽ có lượng lớn các sĩ tử vào Kinh thành, lúc ấy Hoàng Thượng sẽ không có thời gian bận tâm đ ến Tây Trình nữa, đây chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay"
"Tốt"
Việt Hoa Thanh cùng Diệp Dục nói thêm vài câu nữa, không quá bao lâu, Việt Hoa Thanh liền vội vàng rời đi, sau khi Việt Hoa Thanh đi, Diệp Dục lập tức quay sang nhìn nữ hầu đang đứng bên cạnh, tuỳ ý nói một câu "Gϊếŧ đi.
"
Nữ hầu còn chưa kịp nói ra những lời cầu tình, thì hai mắt đã trừng lớn, cái khay đang cầm trong tay rơi xuống, bản thân không còn hơi thở, đáng thương nằm trên mặt đất, Diệp Dục vô tình giẫm qua xác nàng rồi bước đi.
______________________________
Trong Đường Hoa Cung, Diệp Kỷ Đường đang oán giận nhìn con mèo nhỏ đang được Lục Yến Tu ôm trong lòng, vốn dĩ trước đó nàng vô cùng hưng phấn trên đường đi đến đây, vì nàng sắp được âu yếm ôm Yến Tu vào lòng, nhưng lại không biết từ đâu chui ra con tiểu trà xanh này, làm Yến Tu chẳng thèm quan tâm gì đến nàng, ánh mắt của Yến Tu đều bị nó cướp hết, thật đáng ghét, nhưng mà nàng không thể không nhẫn nhịn.
Diệp Kỷ Đường nắm tay lại, che miệng ho khan hai tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn Lục Yến Tu, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, nàng lại ho khan thêm hai tiếng, kết quả không cẩn thận thì bị sặc, nàng che ngực lại, ho đến đỏ mặt, bộ dạng Hoàng đế cao cao tại thượng mọi ngày đều bị mất sạch, Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy mặt mủi bị ném đi hết rồi, sống cả hai đời nhưng lại mất mặt như thế này!
Lúc này, nàng vừa mới quay sang hướng khác, thì liền cảm giác được một bàn tay đặt trên lưng nhẹ nhàng vỗ vỗ, Diệp Kỷ Đường bỗng chốc trở nên cứng đờ.
"Hoàng Thượng, cho dù người có ghen tị, cũng không nên làm đến như vậy chứ?"
Giọng nói mang theo ý cười của Lục Yến Tu truyền đến, Diệp Kỷ Đường lập tức buông bàn tay còn đang che trên miệng xuống, chột dạ nói "Ta không có ghen tị, ta vì sao phải ghen với con mèo nhỏ đó?"
Nàng chính là Hoàng Thượng của Tây Vân Quốc, nổi tiếng tàn nhẫn độc ác, lãnh khốc vô tình, vì sao phải ghen tị với con vật thấp hèn đó chứ!
"Vậy vậy vậy, nếu người không ghen tị, vậy người bị ốm sao? vì sao lại ho khan đến vậy?" Lục Yến Tu giả vờ tin lời Diệp Kỷ Đường rồi đáp lại.
"! "
Diệp Kỷ Đường thẹn quá hoá giận, đem tiểu nhân nhi thiếu dạy dỗ kia kéo vào trong ngực, hung tợn gặm lấy môi hắn, giả vờ như không có chuyện gì, âm thầm đem con mèo nhỏ bên cạnh ném ra xa, lúc này mới cảm thấy thoã mãn, nói "Ta chỉ là nhất thời cảm thấy cổ họng không thoải mái, nên ho khan vài tiếng thôi.
"
"Hoàng Thượng nếu không thoải mái, có cần thần mời thái y đến đây bắt mạch cho ngài không?" Lục Yến Tu vừa nói vừa cười, ánh mắt long lanh nhìn Diệp Kỷ Đường, chẳng khác gì yêu Hồ câu nhân đoạt phách.
Diệp Kỷ Đường không đáp lại lời hắn, nhưng bàn tay thì không rãnh rỗi di chuyển khắp nơi trên người Lục Yến Tu, nàng li3m li3m cánh môi hắn, như đang nhắm nháp cao sơn mỹ vị, sau đó cạy môi hắn ra, môi kề môi cùng dây dưa với nhau.
Lục Yến Tu cả người đều xụi lơ nằm trong lòng Diệp Kỷ Đường, mặc nàng muốn làm gì thì làm.
Hôn nhau một lúc lâu, Diệp Kỷ Đường mới cảm thấy thỏa mãn, Lục Yến Tu xấu hổ đến mức ánh mắt hoảng loạng, không dám nhìn thẳng vào nàng.
Lúc này Diệp Kỷ Đường còn làm ra vẻ mặt không đứng đắn nói một câu "Ngọt", ngay tức khắc khuôn mặt nhỏ của Lục Yến Tu trở nên đỏ như máu.
Diệp Kỷ Đường thấp giọng cười cười, duỗi tay ra phía sau hắn chỉ chỉ "Yến Tu, con mèo nhỏ kia bị ngã kìa"
"!"
Lục Yến Tu lúc này mới nhớ đến mèo nhỏ vừa bị hắn lãng quên, vội vàng xoay người nhìn lại phía sau, liền thấy được một cục bông nhỏ không cẩn thận từ trên giường ngã xuống, kết quả may mắn là nó đưa móng vuốt cào vào được cái chăn, mặc dù không bị ngã thẳng xuống đất nhưng lại bị treo lủng lẳng bên giường.
"Meo! ! "
Mèo con nhỏ mềm mại hướng về phía Lục Yến Tu kêu một tiếng, hắn vội vàng đem mèo nhỏ ôm vào trong ngực, vuốt vuốt lông trấn an nó, sau đó hắn quay sang nhìn Diệp Kỷ Đường "Hoàng Thượng, chúng ta vẫn chưa đặt tên cho mèo nhỏ, không bằng người lấy một cái tên cho nó đi"
Mèo nhỏ ghé vào lòng Lục Yến Tu, đưa đôi mắt tròn xoe nhìn về phía Diệp Kỷ Đường "Meo~"
"Tiểu Cầu"
Diệp Kỷ Đường duỗi tay chọc chọc lên trán nó vài cái, mèo nhỏ lập tức vùng vẫy muốn bắt lấy tay nàng, miệng thì meo meo lên vài tiếng, nhưng dù sao nó cũng chỉ là một con mèo nhỏ, vùng vẫy chơi một chút thì nằm trong lòng Lục Yến Tu ngủ say.
Lục Yến Tu cũng ngáp một cái, Diệp Kỷ Đường đem Tiểu Cầu đến giường rồi đặt nó xuống, quay lại bế ngang Lục Yến Tu lên, khiến hắn phải hô lên một tiếng vội, vàng duỗi tay ôm lấy cổ Diệp Kỷ Đường, quay đầu lại nhìn con mèo nhỏ đang nằm lẻ loi trên giường "Hoàng Thượng, Tiểu Cầu! ! "
"Không sao, sẽ có người chăm sóc.
"
______________________________
Ngày hôm sau.
Trời đã vào đông, không khí se se lạnh, Lục Yến Tu mang mèo nhỏ của mình cùng Lạc An An đi đến ngự hoa viên.
Tống thị đang cùng Nguyên Tả đi đến Ý Tường cung, trên đường có đi ngang Ngự Hoa Viên, hắn nhìn vào thì thấy bên trong có một vị công tử đang thưởng hoa, nhất thời nhìn thêm vài lần, nhìn y phục của vị công tử này đang mặc trên người, chắc hẳn người này chính là vị hoàng tử hoà thân của Bắc Thần, nhịn không được, hắn đi nhanh về phía trước dò hỏi Nguyên Tả "Vị kia chính là hoàng tử Bắc Thần đến đây hoà thân sao?"
"Đúng vậy, không những thế vị này còn là một người có thủ đoạn vô cùng lợi hại.
"
Nguyên tả giương mắt nhìn về phía