"Hiện tại để hắn ở lại trong cung vẫn còn có chổ hữu dụng, nhưng nếu Yến Tu không thích, ta sẽ sai người đánh gãy chân hắn, sau đó duổi hắn ra khỏi cung, để Yến Tu không phải nhìn thấy hắn nữa.
" Diệp Kỷ Đường biết hôm nay Lục Yến Tu đã bị Việt Trạch chọc tức, nên nhẹ giọng dỗ dành hắn.
"Hoàng Thượng, rốt cuộc thân thể nàng đang bị làm sao vậy, nàng mau nói cho ta biết đi?"
Lục Yến Tu nhìn Diệp Kỷ Đường, người này đừng cho rằng hắn không biết dạo gần đây vào mỗi tối nàng đều lén đến thăm hắn.
Mấy ngày nay không có nàng ở cạnh, hắn ngủ cũng không ngon, cả ngày đều cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng người này một chút cũng không muốn nói với hắn.
"Chỉ là bị phong hàn thôi, dạo gần đây ta có hơi bận rộn, nhất thời không chú ý đến sức khoẻ, Yến Tu không cần lo lắng.
"
"Không cần lo lắng? sắc mặt nàng hiện tại đã trở nên tái nhợt như vậy, mà nàng còn bảo ta không cần lo lắng?" Lục Yến Tu mấy ngày nay đứng ngồi không yên chỉ vì cảm thấy lo lắng cho nàng, nhưng người này lại bảo hắn không cần lo lắng, nàng là người tập võ, nhưng hiện tại lại đau đến mức mặt mũi trắng bệch như vậy, thì nói xem cơn đau đó đau đến mức nào?
Nghĩ đến đó, Lục Yến Tu liền không ngăn được nước mắt chảy ra, hắn quay người, đi lén lút lau nước mắt trên mặt.
Nhìn hắn khóc, Diệp Kỷ Đường lập tức trở nên luống cuống, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, cẩn thận đem hắn ôm vào lòng, Lục Yến Tu xoay người nằm trong lòng nàng, rủ rỉ nói "Hoàng Thượng, nhìn nàng như vậy, lòng ta rất đau.
"
"Yến Tu ngoan, thật sự không có việc gì, ta chỉ bị phong hàn mà thôi, qua mấy ngày nữa sẽ khỏi.
" thấy Lục Yến Tu đang lo lắng cho mình như vậy, Diệp Kỷ Đường chỉ cảm thấy trong lòng như đang có dòng mật chảy qua, rất ngọt.
"Thật sao?"
"Thật mà, Trọng Tùng vừa nói với ta rằng Tạ Đinh ngày mai muốn đi đến chùa cầu bình an, không bằng Yến Tu đi cùng hắn đi, cùng ra ngoài giải sầu, ta sẽ cho Hàn Xu đi theo bồi chàng, chỉ có mỗi mình Thị Thư bên cạnh chàng ta không yên tâm"
Diệp Kỷ Đường đã quyết định hai ngày sau sẽ giải độc cổ trong người, nên hiện tại nàng phải nghĩ ra biện pháp đem Lục Yến Tu rời khỏi cung càng sớm càng tốt.
"Ta chỉ muốn ở cạnh nàng, ta không muốn đi đâu hết.
"
Hắn nắm chặt tay lại, móng tay đâm vào da thịt nhưng hắn cũng không có cảm giác gì, người này vậy mà thực sự muốn để hắn rời đi.
"Chờ sau khi chàng trở về, sức khoẻ của ta cũng đã trở nên tốt hơn , không phải trước đó ta đã nói sao, ta sẽ dẫn chàng đi săn, nhưng hai ngày nay ta bị phong hàn nên không đi được, nên hiện tại Yến Tu cứ đi cùng Tạ Đinh, đợi khi chàng về ta sẽ dẫn chàng đi sau.
"
Nàng ôn nhu vuốt tóc hắn, sau đó có hơi ôm chặt hắn, nếu như có thể, nàng không bao giờ muốn cùng hắn tách ra.
Lục Yến Tu lúc này chậm rãi nhắm chặt mắt, hắn chỉ nghe bản thân đã nói một câu "Được, ta đi! ! "
! ! !.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Xu đứng bên trong Đường Hoa Cung, nhẹ giọng thông báo "Quân phi, tất cả đã chuẩn bị ổn thoả, chúng ta có thể xuất phát.
"
Lục Yến Tu đang ngồi trước gương đồng, chỉ lo chăm chú nhìn Thị Thư, ngay cả Hàn Xu vừa nói gì hắn cũng không nghe thấy, trong lòng hắn đang cảm thấy thân hình của hắn với Thị Thư cũng không chênh lệch lắm, thời điểm hắn chuẩn bị mở miệng, thì đột nhiên Diệp Kỷ Đường tiến vào "Yến Tu?"
"Hoàng Thượng, không phải bây giờ nàng đang thượng triều sao, như thế nào lại xuất hiện ở đây?" Lục Yến Tu vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Kỷ Đường "Hoàng Thượng, nàng đã uống thuốc chưa?"
"Uống rồi.
" Diệp Kỷ Đường duỗi tay đem hắn ôm vào lòng, hôn lên môi hắn một cái "Hôm nay chàng đi, ta làm gì còn có tâm trạng để thượng triều nữa, nên ta đã quyết định đến đây tiễn chàng"
Lục Yến Tu gắt gao nắm chặt lấy tay Diệp Kỷ Đường "Nếu nàng luyến tiếc như vậy, ta liền không đi nữa, nàng thấy có được không?"
Diệp Kỷ Đường cười khẽ một tiếng, khuôn mặt tái nhợt hiện tại cũng trở nên có chút khí sắc, nàng sủng nịch nhéo chớp mũi của Lục Yến Tu "Tạ Đinh biết chàng muốn đi cùng hắn, hắn rất vui mừng, nếu bây giờ đột nhiên chàng không đi nữa, hắn sẽ nghĩ gì? mau đi đi, chỉ là đi có mấy ngày rồi lại về thôi"
Nàng tiến đến thấp giọng bên tai hắn "Chờ chàng trở về, chúng ta sẽ viên phòng, đến lúc đó ta sẽ bỏ vào bụng chàng một hài tử đáng yêu, có được không?"
"Hoàng Thượng!"
Lục Yến Tu sau khi nghe xong khuôn mặt trở nên đỏ bừng, đôi mắt ngập nước, hắn xấu hổ đến mức không biết phải nói gì.
"Ta cũng đã cho ám vệ đi theo bảo vệ chàng, được rồi, sắp trễ rồi, nhanh đi đi.
" Diệp Kỷ Đường vừa nói vừa vỗ vỗ lên tay Lục Yến Tu
"Vậy bây giờ ta liền xuất phát, Hoàng Thượng ở lại phải biết tự chăm sóc mình"
Lục Yến Tu cùng Thị Thư rời đi, đợi đến lúc không còn nhìn thấy bóng dáng hắn, Diệp Kỷ Đường lúc này mới không cầm cự được tiếp, thân thể nàng trở nên lung lay, đau đến mức phải ôm lấy ngực mình, Ảnh Nhất vội vàng xuất hiện đở lấy nàng.
Ảnh Nhất sau khi đở được Diệp Kỷ Đường thì liền nhìn thấy Diệp Kỷ Đường ho ra máu, nàng hoảng sợ đến mức trên mặt không còn chút huyết sắc "Hoàng Thượng, hiện tại nô ngay lập tức mang ngài đi tìm Lạc công tử!"
"Không cần vội, chờ Yến Tu hoàn toàn rời khỏi cung lại nói.
"
Cổ độc trong người nàng đã phát tán càng ngày càng nhiều, lần này đã là lần thứ hai trong hôm nay, cho dù Diệp Kỷ Đường có nội lực hộ thể nhưng cũng không có cách nào ức chế được cổ trùng trong người, nàng giơ tay đem vết máu bên miệng lau đi, đẩy Ảnh Nhất ra để tự mình đứng, nàng nhìn Đường Hoa Cung hiện tại đã không còn hình bóng của Lục Yến Tu, chậm rãi đi vào bên trong nội điện, ngồi ở trên giường, nhẹ nhàng vuốt v e cái gối hắn thường nằm, Yến Tu!.
! ! !.
.
"Hàn nữ quan, ngươi trước tiên ở đây chờ ta một chút"
"Quân phi, người muốn làm gì?" Hàn Xu có chút khó hiểu.
"Tạ chính quân hiện tại đang có thai, lần này đi xa như vậy, ta phải đi lấy thuốc an thai lần trước An An chuẩn bị cho hắn theo nhiều một chút, chờ ta về rồi chúng ta sẽ xuất phát.
" Lục Yến Tu đang âm thầm nắm chặt tay, hắn cũng không biết có thể giấu được Hàn Xu hay không, nhưng cũng chỉ có thể liều một phen, hắn không thể