Đảo mắt liền đến Đại hội Xuân săn, đủ các quan lại đồng hành.
Diệp Kỷ Đường trên người mặc một bộ kỵ trang huyền sắc, nắm lấy tay Lục Yến Tu bước lên đài.
Đây cũng là lần đầu tiên Lục Yến Tu lộ diện trước mặt nhiều người như vậy, không chỉ khiến các quan lại tò mò, ngay cả các thế gia công tử Thị tộc cũng thập phần tò mò vị hoàng tử Bắc Thần này, Hoàng Thượng đối với hắn chỉ có thể nói là độc sủng.
Đủ loại ánh mắt dừng trên người Lục Yến Tu, Lục Yến Tu trong lòng có chút khẩn trương, Diệp Kỷ Đường nhéo nhéo hắn tay, kéo hắn ngồi xuống, lúc này các quan lại và gia quyến cũng bắt đầu quỳ xuống thỉnh an.
Diệp Kỷ Đường nói nhỏ vài câu với hộ sĩ bên cạnh, hai thị vệ đứng trên đài bắt đầu gõ trống, Xuân săn chính thức bắt đầu.
Diệp Kỷ Đường duỗi tay nhận lấy cung tiễn trong tay Hàn Xu "Yến Tu chờ ta trở lại.
"
"Vâng!"
Diệp Kỷ Đường từ trên đài bước xuống, nhận lấy dây cương lưu loát xoay người lên lưng ngựa, cùng thị vệ tiến vào khu vực săn bắn, trước khi đi còn không quên dặn Hàn Xu ở lại bên cạnh Lục Yến Tu, hôm nay người tới đông đảo, nàng lo Lục Yến Tu một mình không ứng phó được một số người bụng dạ khó lường.
Việt Hoa Thanh là quan văn, nên hôm nay không cần đi theo Diệp Kỷ Đường, Việt Hoa Thanh ngồi trên ghế nhìn Tiêu Khương cùng Trọng Tùng trước sau tiến vào bãi săn cùng Diệp Kỷ Đường, sau đó tiếp tục ngẩng đầu nhìn Lục Yến Tu đang ngồi trên đài, còn có Hàn Xu đang đứng bên cạnh hắn, lúc này nàng ta hướng về phía Việt Trạch đối diện gật gật đầu, sau đó bưng chén rượu trên bàn lên uống một ngụm.
Việt Trạch là con cả của Việt Hoa Thanh, cháu trai của đương triều Thái Quân Hậu, Thái Quân Hậu lại thập phần sủng hắn, hắn thân phận tôn quý, có không ít thế gia công tử muốn giao hảo cùng hắn, từ lúc hắn đến, có không ít người tiến đến ngồi cạnh hắn, ý đồ thể hiện rõ ràng.
"Vị Quân phi của Bắc Thần kia đúng là một mỹ nam, khó trách Hoàng Thượng lại sủng ái hắn như vậy.
"
"Cũng không biết hắn dùng cách gì mà lại khiến Hoàng Thượng độc sủng một mình hắn, thủ đoạn chẳng khác gì hồ ly tinh, ta thấy Việt công tử rõ ràng so với hắn tốt hơn nhiều, tri thư đạt lý.
"
"Đúng vậy đúng vậy, Việt công tử chính là quý công tử có tiếng tại Kinh Thành, đảo loạn không ít tâm trí nữ tử, khiến không ít người mang sính lễ đến cầu thân, hiện giờ Việt công tử ở trong cung, chắc chắn là do Bắc Thần hoàng tử kia ranh ghét, bằng không chỉ cần Hoàng Thượng nhìn thấy Việt công tử thì cũng không thể nhịn được.
"
Bọn họ sôi nổi trò chuyện, không đem Lục Yến Tu đặt vào mắt, còn căm giận cảm thấy Diệp Kỷ Đường chướng mắt Việt Trạch là do Lục Yến Tu gây khó dễ.
"Hiện giờ Hoàng Thượng không ở đây, không bằng chúng ta đi dạy dỗ hoàng tử Bắc Thần kia một chút, loại nam tử như hắn không xứng ở bên cạnh Hoàng Thượng.
"
"Tô Nhậm không thể, có Hàn Xu ở đó, không ai có thể tiếp cận được hắn.
"
Nghe được bọn họ muốn tìm Lục Yến Tu gây phiền toái, Việt Trạch lúc này mới mở miệng, đúng là một đám ngu xuẩn, lúc này đi tìm Lục Yến Tu gây phiền toái chẳng khác nào nói cho mọi người biết là do hắn đứng sau xúi giục, cũng không biết thế gia dạy dỗ bọn họ như thế nào, tại sao lại có thể ngu xuẩn đến thế.
Sâu trong rừng đột nhiên truyền đến một tiếng gầm gú, Diệp Kỷ Đường cau mày nhìn hướng truyền đến âm thanh kia, Trọng Tùng cùng Tiêu Khương bên cạnh thần sắc cũng trầm trọng, những con ngựa dưới chân các nàng lúc này không ngừng hí lên, tựa hồ dự cảm nhận được phía trước có nguy hiểm.
Trọng Tùng nói "Hoàng Thượng, không bằng để thần đi kiểm tra thực hư trước.
"
Diệp Kỷ Đường giơ tay ngăn lại "Trẫm sớm đã biết hôm nay nào đây sẽ không dễ dàng trở ra như vậy, đám người Việt Hoa Thanh sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
"
Động tĩnh bên trong càng lúc càng lớn, các thị vệ bên cạnh cũng cảnh giác rút đao ra.
Trọng Tùng cùng Tiêu Khương giương cung nhắm vào phía rừng cây, đột nhiên bên trong xuất hiện một con mãnh thú, trên mặt hai người đều lộ ra sự kinh ngạc, các nàng không nghĩ rằng Việt Hoa Thanh lại xuống tay tàn nhẫn như vậy!
Con gấu đen to lớn lúc này cũng vọt ra, tốc độ cực nhanh, móng vuốt sắc bén đưa lên, một cây đại thụ bị bẽ gãy chặn ngang.
"Mau tránh ra, con gấu này đã bị người khác hạ dược!"
Diệp Kỷ Đường phi thân lên, giương cung nhắm vào nó, một mũi tên bay ra trúng vào cánh tay của con gấu đen, nó ngẩng đầu lên gào rống một tiếng sau đó nhằm về phía Diệp Kỷ Đường, Tiêu Khương cùng Trọng Tùng vội vàng xoay người từ trên lưng ngựa xuống, chỉ là hai tên thị vệ phía trước tránh không kịp, bị gấu đen phi đến, đánh vào thân cây, ngã mạnh xuống đất, miệng phun máu tươi tức khắc không còn hơi thở.
Diệp Kỷ Đường hai chân câu trên cây, thân thể treo trên không, nàng lại lần nữa lấy ra mũi tên bắn đi, lại không nghĩ rằng gấu đen kia có thể tránh được, Diệp Kỷ Đường cau chặt mày, con gấu đen này sức lực lớn vô cùng, động tác lại nhanh nhẹn, các nàng chỉ có mấy người sợ là khó đối phó với chúng.
Trọng Tùng cùng Tiêu Khương nhìn nhau liếc mắt một cái, các nàng đem cung tiễn trong tay ném xuống, rút bội kiếm bên hông trực tiếp chạy về phía gấu đen, hai người phối hợp cực ăn ý, con gấu đen kia rốt cuộc cũng chỉ là động vật, dù cho có lợi hại, cũng khó tránh khỏi bị thương.
Thị vệ đi theo cũng chỉ có mấy chục người, hiện giờ thương thương, chết chết, miễn cưỡng còn lại bốn năm người là đứng vững, ngay cả Tiêu Khương cùng Trọng Tùng cũng có không ít thương tích.
"Hoàng Thượng, chúng ta căn bản không thắng nổi, nhưng hiện giờ nếu đi gọi người, chỉ sợ đến lúc đó Việt Hoa Thanh lại bày ra trò khác.
"
Tiêu Khương giơ tay lau vết máu nơi khóe miệng, mắt thấy gấu đen lại tiếp tục hướng về phía nàng, Tiêu Khương lảo đảo chật vật lăn vài vòng trên mặt đất, Trọng Tùng bên kia cũng không thoải mái, trên tay, trên người đều là vết thương.
Con gấu đen kia giống như là không biết mệt, chung quanh có không ít thân cây bị nó bẻ gãy, Diệp Kỷ Đường nhìn đến những thân cây gãy ngang đó, trong lòng xuất hiện một mưu kế.
Trọng Tùng phi thân bò lên lưng gấu đen, muốn dùng thanh kiếm trong tay đâm nó, nhưng kết quả bị nó quăng đi, nháy mắt sắp rơi xuống, Diệp Kỷ Đường thấy vậy từ trên cây phóng xuống, một tay đem người giữ chặt, theo lực đạo đưa Trọng Tùng đến bên cạnh Tiêu Khương, thuận thế rút thanh kiếm trên tay Trọng Tùng.
Diệp Kỷ Đường ra tay quyết đoán, gấu đen không kịp trốn tránh, nó giơ móng vuốt lên muốn chém Diệp Kỷ Đường, hiện tại nó đã hoàn toàn bị chọc giận, Diệp Kỷ Đường cùng nó dây dưa một lúc, sau đó dần dụ nó đến chổ những thân cây bị gãy ngang, Tiêu Khương cùng Trọng Tùng nhìn thấy liền hiểu rõ, lập tức tiến lên hỗ trợ.
Ba người hợp lực dụ gấu đen đến chổ thân cây, Diệp Kỷ Đường đem thanh kiếm trong tay ném về phía gấu đen, bản thân cũng đi theo, nàng dùng hai chân đá thật mạnh vào người gấu đen, khiến thân thể cồng kềnh của nó lảo đảo ngã xuống, thân cây đâm xuyên qua người nó, nó thảm thiết gào rống một tiếng, hùng hổ nhào lên, Diệp Kỷ Đường không kịp né tránh, móng vuốt của nó đã rơi vào người nàng.
"Hoàng Thượng!"
Tiêu Khương cùng Trọng Tùng tức khắc luống cuống, nhưng đã không còn kịp nữa, Diệp Kỷ Đường ngã trên mặt đất, Tiêu Khương vội vàng nâng nàng dậy, nhìn miệng vết thương trên lưng nàng không ngừng chảy máu "Mau đi gọi người, mau!"
"Không được!"
Diệp Kỷ Đường gắt gao bắt lấy tay Tiêu Khương, lúc này không thể để đám người Việt Hoa Thanh biết nàng bị thương "Tìm cho Trẫm một bộ y phục mới.
"
"Hoàng Thượng! ! "
"Ngươi nghe lời Hoàng Thượng đi.
"
Trọng Tùng đè bả vai Tiêu Khương lại, lực đạo trên tay vô cùng mạnh, cũng chưa biết đám người đó thiết kế bao nhiêu cái bẫy trong rừng, nếu bây giờ bọn chúng biết Hoàng