Người dịch: Giang Uyển Quỳnh.
Nắng ấm mùa xuân nhẹ nhàng đẩy ra đám mây chỉ chừa lại một tầng mây mỏng.
Trong thôn xóm nhỏ rộn ràng, nhốn nháo.
Bụi cỏ xanh tươi ướt át lập lòe giọt sương trong suốt.
Không giống chốn phồn hoa phức tạp, thôn xóm nhỏ này phải nói là thuần phác, thanh tịnh rất nhiều.
Tiếng "kẽo kẹt" vang lên, một đôi tay trắng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa được làm bằng trúc ra.
Trong lúc nhất thời, bộ thanh thiển bạch y tung lên với mi mắt, chỉ thấy bộ dạng người tới thật tốt, phảng phất như trích tiên phong hoa xuống trần.
Đôi mắt Lam Nhiễm nhẹ nhàng nhìn về phía giỏ tre đựng thảo dược ngón tay khẽ chạm nói: "Thảo dược không còn nhiều lắm."
Nàng nhàn nhạt dời đi ánh mắt, chậm rãi đi xuống cầu thang.
Nàng đưa tay nhẹ nhàng giơ lên sọt thảo dược, mang lên vai, đi ra khỏi phòng.
Vạt áo lấp lánh ánh nắng.
Nàng bước chậm trên đường nhỏ ở nông thôn, chậm rãi hướng về phía núi mà đi.
Lam Nhiễm đang đi về hướng có núi thì chợt nghe thấy tiếng kêu sang sảng chính khí.
Lúc này chỉ thấy một phụ nữ trung niên, sắc mặt ố vàng, trên gò má có không ít mồ hôi, tay chân còn sót lại nước bùn.
Người nọ nhìn thấy bóng dáng Lam Nhiễm liền cất tiếng chào hỏi:
- Lam thần y, hôm nay muốn lên núi hái thuốc hở?
Lam Nhiễm chậm rãi nghiêng người đi tới, hướng người phụ nữ trung niên gật đầu, kéo nhẹ sọt tre hỏi:
- Lan Hỉ tỷ, dạo này lão ma bệnh đã khá lên nhiều chưa?
Phụ nữ trung niên thoải mái cười, thanh âm hồn hậu, vẫy vẫy tay:
- Lão nhân gia thân thể vẫn tốt lắm, đa ta Lam thần y lo lắng.
Sắc mặt Lam Nhiễm hơi dịu xuống.
Nàng đang định rời đi thì đột nhiên truyền đến thanh âm ngang ngược kiêu ngạo.
Lam Nhiễm có chút đau đầu.
Bấy giờ một người vội vàng chạy tới, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp thấy Lam Nhiễm thì toát ra ý cười, mặt ửng đỏ thở phì phò, làm nũng nói:
- Lam tỷ tỷ, hôm nay ta đến nhà tìm ngươi mà không thấy nên ta đoán chắc là ngươi ra ngoài hái thuốc.
Ngụy Cung vừa nói vừa lôi kéo tay Lam Nhiễm, thần thái thân mật.
Lam Nhiễm đối với hoàn cảnh như vậy thì lãnh đạm, chậm rãi lui một bước, ánh mắt lạnh lùng:
- Ngụy công tử, giữa nam nữ có khoảng cách, xin tự trọng.
Ngụy Cung nhìn thái độ lạnh nhạt của Lam Nhiễm như vậy hốc mắt liền ửng đỏ, giống như sắp khóc tới nơi, bả vai run rẩy:
- Lam tỷ tỷ thật sự chán ghét ta mà.
Ta không nhỏ.
Sắc mặt Lam Nhiễm không đổi, thản nhiên đứng ở lối nhỏ.
Nữ tử một bộ thanh thiển bạch y họa ra vẻ xuất trần.
Lam Nhiễm đạm mạc nhìn Ngụy Cung năm lần bảy lượt đều như vậy làm bộ, có chút đau đầu.
Đối với cảm tình, từ trước đến nay nàng đều là không ướt át bẩn thỉu, nói không vui thì là không vui.
Nàng chưa bao giờ gặp qua ai bám người như vậy.
Nàng vẫn chưa phải là người của thế giới này.
Lại nói tiếp, nàng chỉ là khách dị giới mà thôi.
Ba năm trước, sau khi đi vào cái thôn nhỏ này, có một lần nàng đến khám bệnh tại nhà liền bị người này quấn lấy.
Lam Nhiễm thở dài, nam tử ở thế giới này số nhiều là xinh đẹp nhu nhược vô lực.
Chỉ cần thấy nam tử rơi lệ là Lam Nhiễm liền đau đầu.
Ngụy Cung cầm khăn che mặt, nhìn trộm phản ứng của Lam Nhiễm.
Trong lòng chàng hơi buồn, "Sở dĩ mình làm như vậy là muốn Lam tỷ tỷ bớt lạnh đi thôi mà." Ngụy Cung nhìn mặt mày tinh xảo của Lam Nhiễm, hai má phiếm hồng, tay gắt gao nắm chặt, tim đập nhanh hơn, bất tri bất giác ngây ngốc.
Từ lần đầu tiên chàng nhìn thấy Lam tỷ tỷ là đã nảy sinh ái mộ.
Chàng chưa bao giờ gặp qua nữ tử tựa sao sáng như vậy.
Chỉ cần nàng đứng đó thì phảng phất toàn bộ thế giới đều sáng như thế.
Lam Nhiễm sao có thể không biết Ngụy Cung là đang diễn trò, nhìn sơ dương, đôi mắt bất tri giác hơn nữa điểm vầng sáng.
Ngụy Cung nhìn Lam Nhiễm tắm gội dưới vầng sáng, tâm đập không ngừng, đang muốn nói chuyện thì nghe thấy xa xa tiếng gào của tiểu thị nhà mình.
Tiểu thị vội vàng chạy tới, nhìn Lam Nhiễm, sắc mặt ửng đỏ, nhìn đến Ngụy Cung chạy nhanh cúi đầu nói:
- Thiếu gia, gia chủ gọi ngài về.
Sắc mặt Ngụy Cung khẽ biến, lưu luyến nhìn thoáng qua Lam Nhiễm, như có chút lắc lư, âm thanh Microsoft:
- Lam tỷ tỷ!
Tiểu thị lại lần nữa thúc giục, trong mắt Ngụy Cung hiện lên một tia khó chịu.
Tiểu thị si mê liếc mắt nhìn lén Lam Nhiễm, nhưng việc này đã bị Ngụy Cung thấy được.
Chàng thầm hận: "Tiện nhân này."
Lam Nhiễm nhìn người đã đi xa không còn thấy bóng dáng nữa thì hơi hơi lắc đầu, "Trẻ con mười ba tuổi tâm tính còn chưa hoàn toàn phát triển thì sao có thể nói được một chữ yêu cơ chứ."
Lam Nhiễm mang sọt tre đang định rời đi, bỗng có tiếng run run kêu lên:
- Lam thần y!
Lam Nhiễm lấy lại tinh thần thì thấy một thanh niên mặt hơi vàng, tay chân luống cuống, liếc mắt nhìn Lam Nhiễm rồi nhanh chóng cúi đầu nói:
- Lam thần y, ta nhớ lần trước ngươi nói chày giã thuốc bị hỏng rồi nên không có cách giã thuốc bột.
Vì vậy ta liền làm một cái cho ngươi.
Lam Nhiễm cười khẽ, "A Ngưu là con trai Lan Hỉ.
Ngày ấy vô tình mình cứu lão ma liền bị A Ngưu ghi lòng tạc dạ ân cứu mạng này."
Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười, nhận lấy chày giã thuốc từ thanh niên rồi nói:
- Đa tạ A Ngưu.
A Ngưu không dám đi xem ý cười của Lam Nhiễm nữa.
Chàng chà xát đôi tay, muộn thanh nói:
- Lam thần y, nếu không có việc gì thì A Ngưu đi làm việc nhà nông vội đây.
Lam Nhiễm khôi phục sắc mặt thanh hàn ngày xưa, đem chày giã thuốc để trong sọt tre, rồi hướng trên núi mà đi.
A Ngưu kêu rên hừ hừ, cúi đầu làm việc nhà nông.
Lan Hỉ đi tới, xem hai người nói chuyện thì cũng đã hiểu, nhìn nhi tử nhà mình cười khẽ:
- A Ngưu nhà chúng ta kiểu này là tình yêu nở hoa rồi.
Xem trọng nhà ai nữ lang, cùng mẹ nói nào.
Đôi mắt A Ngưu buồn bã, nghĩ đến Lam Nhiễm tựa như ở cùng mây một chỗ tuyệt đại phong hoa, rồi lại nhìn đôi bàn tay thô ráp khô vàng của mình.
Mới vừa rồi chàng nhìn thấy ngón tay Lam Nhiễm khớp xương rõ ràng, trắng nõn nhu nị, nào giống như chàng.
Chàng càng nghĩ càng thêm tự ti.
Lam Nhiễm giống như xuất thân từ gia đình phú quý chắc chắn là đã sớm định hôn nhân.
Lại nói nàng còn có con trai độc nhất của địa chủ Ngụy Cung ái mộ.
Lan Hỉ thở dài, quay đầu nhìn chỗ Lam Nhiễm biến mất, bất đắc dĩ thở dài: "Có duyên không phận." Bà chậm rãi cúi đầu tiếp tục làm việc nhà