Người dịch: Giang Uyển Quỳnh
Bên ngoài ánh sáng chói mắt, Dung Khanh cố hết sức đi ra khỏi động.
Chàng giơ tay che mắt, cắn cắn môi, chậm rãi đi về phía trước.
Dung Khanh quay đầu nhìn sơn động không xa kia, rồi chàng lau mồ hôi trên mặt khẽ cắn môi đi tiếp.
Lúc Lam Nhiễm trở về thì thấy Dung Khanh cố hết sức bước chân đi.
Nàng nhìn Dung Khanh muốn té ngã thì bước nhanh đỡ lấy chàng, lo lắng:
- Sao lại ra ngoài?
Dung Khanh thấy trên người Lam Nhiễm không có vết thương thì cúi đầu:
- Ta lo lắng cho ngươi nên ra ngoài tìm.
Đôi mắt Lam Nhiễm hơi thâm, nàng mở khăn ra, ôn hòa nói:
- Không sao, ta hái được chút trái cây.
Dung Khanh ngơ ngác gật gật đầu.
Bầu không khí giữa hai người càng cứng đờ hơn cả trước kia.
"Sách sách" Từ bụi cỏ, một con thỏ trắng chạy ra.
Mặt Dung Khanh trắng bệch nhìn đôi mắt hồng hồng của thỏ.
Chàng kêu lên sợ hãi rồi nhảy lên người Lam Nhiễm, ôm rồi vùi vào cổ nàng, giọng nói run run:
- Thỏ..
Con thỏ.
Lam Nhiễm ngây người, cười khẽ:
- Sợ con thỏ sao?
Dung Khanh đỏ mặt lên, nói gì cũng không chịu buông tay:
- Ngươi đuổi con thỏ đi đi.
Lam Nhiễm ôn thanh trấn an nói:
- Con thỏ đã đi rồi.
Dung Khanh mở mắt ra, nhìn thỏ mắt đỏ mà thân mình cứng đờ, ấm ức nói:
- Lam Nhiễm, ngươi là người xấu.
Ngươi gạt ta.
Con thỏ chỉ dừng lại một lát liền nhảy vào trong bụi cỏ.
Lam Nhiễm cảm giác được khuôn mặt nhỏ mềm ấm của Dung Khanh thì không ngăn được mà nhớ đến tối hôm qua chàng ôm lấy bản thân làm nũng.
Đôi mắt nàng hơi lóe, nhẹ giọng nói:
- Khanh Khanh, chớ sợ.
Dung Khanh nhắm mắt nhưng vẫn rất hoảng loạn.
Chàng cũng không nghe rõ Lam Nhiễm nói gì, ngơ ngác hỏi:
- Lam Nhiễm, con thỏ đi chưa?
Lam Nhiễm thấy Dung Khanh không có biến hóa thì trong lòng có chút thất vọng.
Mặt nàng hơi cứng đờ, trầm giọng nói:
- Muốn ôm ta đến khi nào?
Dung Khanh thấy trái cây đỏ hồng rơi đầy đất thì mặt đỏ lên.
Lam Nhiễm thở dài, nhẹ nhàng vòng lấy Dung Khanh: - Dung Khanh, đừng lộn xộn.
Dung Khanh ngơ ngác nghe từ miệng Lam Nhiễm nói ra tên của mình.
"Từ từ, nàng kêu tên mình.
Giọng nói thật dễ nghe.
Vui vẻ quá, vui vẻ quá.
Cái này có phải là chứng tỏ nàng bắt đầu nghĩ muốn bày tỏ với mình?"
Dung Khanh phục hồi tinh thần lại, nghĩ tới chuyện muốn báo việc tìm được thảo dược cho Lam Nhiễm nghe.
Chàng hướng về phía Lam Nhiễm cười khẽ:
- Lam Nhiễm, ta tìm được hoa diệp trọng lâu rồi.
Sắc mặt Lam Nhiễm khẽ nhúc nhích, con ngươi nhàn nhạt.
Tay nhặt trái cây hơi cứng đờ, nàng đáp lời:
- Được, lát sau chúng ta xuống núi.
Dung Khanh cũng không nhìn ra Lam Nhiễm có điểm nào quái dị.
Dung Khanh nhìn sườn mặt tú mỹ của Lam Nhiễm, ngốc ngốc nhớ tới lúc sáng mình hôn trộm Lam Nhiễm.
Mặt chàng ửng đỏ, sờ khóe môi, lẩm bẩm nói:
- Thì ra môi lại mềm như vậy sao?
Lam Nhiễm nhìn Dung Khanh, bất tri bất giác cảm thấy trong lòng có chút bực bội.
Hai người thu dọn xong hành lí, Lam Nhiễm cõng Dung Khanh xuống núi.
Núi rừng vừa mới mưa xong thì ướt át hỗn loạn, cam lộ mát lạnh khuynh sái khắp cánh rừng.
Cánh tay Dung Khanh nhẹ nhàng vòng lấy cổ Lam Nhiễm.
Trong lòng chàng bình tĩnh, loáng thoáng còn có thể ngửi thấy mùi hương trên người Lam Nhiễm.
Dung Khanh nằm trên lưng Lam Nhiễm nghĩ thầm: "Ước gì thời gian có thể dừng một khắc ở đây thì tốt rồi."
Không biết có phải là do vết thương tối qua nhiễm trùng lưu lại di chứng nên Dung Khanh nằm trên lưng Lam Nhiễm ngủ say.
Lam Nhiễm nghe tiếng hít thở đều đều của Dung Khanh, không cấm gắt gao tay, làm cho Dung Khanh ngủ càng thêm thoải mái.
Ở trong núi, hai người an nhàn như tránh xa trần thế.
Ngược lại, ở trong huyện lại hỗn loạn.
Trên huyện, công tử trong phủ phú hộ Ngụy viên ngoại bị nhiễm ôn dịch làm cho lòng người cả huyện hoảng sợ.
Hiện giờ, toàn bộ huyện Thanh Bình đều bị phong tỏa, cấm đi ra ngoài.
Nói là phong tỏa chứ thật ra không bằng nói là cách li.
Hiện huyện lệnh Ngụy Lam là đường muội của gia chủ Ngụy Phủ, lại có một nữ nhi có hôn ước với Ngụy Cung.
Ban đầu khi Ngụy Cung vừa nhiễm ôn dịch, người ta tưởng rằng chỉ là sốt cao bình thường.
Nhưng sốt cao vẫn không giảm mà trên người bắt đầu có rỗ hoa.
Người Ngụy phủ luống cuống, lòng người hoảng sợ.
Ngụy gia chủ biết được, việc đầu tiên không phải là tìm người chữa trị mà ngược lại là tìm huyện lệnh đem chuyện này ép xuống.
Cũng không biết là ai để lộ, tin tức Ngụy Cung nhiễm ôn dịch bị truyền ra ngoài.
Việc này vốn dĩ còn nhỏ.
Trong triều quy định, ôn dịch một khi phát hiện thì phải mở rộng cách li.
Dần dần trong phủ xuất hiện người bị lây nhiễm có bệnh trạng ôn dịch.
Ngụy gia chủ biết giấy không gói được lửa nên vội vàng tìm đại phu đến.
Ở cổ đại, bệnh nguy hiểm nhất là ôn dịch, không trị tốt thì người tử vong cực nhiều.
Ngụy gia chủ nôn nóng đi tới đi lui.
Huyện lệnh biết được, trực tiếp hạ lệnh sai binh tướng đi bắt đại phu trong huyện về đây.
Cũng may, vận khí của Lam Nhiễm rất tốt.
Huyện lệnh phái người đến nhà thì Lam Nhiễm cũng đã lên núi hái thuốc.
Lính của huyện lệnh không tìm được người chỉ có thể mắng một trận rồi đi.
Cả đời Ngụy gia chủ chỉ có một nhi tử là Ngụy Cung nên dĩ nhiên là đặt ở trong lòng bàn tay mà thiên kiều bách sủng.
Ngụy gia chủ nôn nóng đi tới đi lui.
Ngụy Lam bình tĩnh ngồi ở trên ghế mà uống nước trà, cau mày nhìn Ngụy gia chủ:
- Đường tỷ đừng lo.
Muội đã sớm phái người đến cửa nhà Lam Nhiễm thủ sẵn rồi.
Người nọ trở về thì lính sẽ sớm bẩm báo thôi.
Ngụy gia chủ thở dài ngồi lên ghế, nhíu mày nói:
- Lam muội, nếu ngươi không bẩm báo việc này thì sẽ gặp phiền toái mất.
Ngụy Lam nhấp một ngụm trà, xua xua tay, cười khẽ:
- Đường tỷ đừng lo.
Trên đỉnh đầu muội còn có người đấy.
Lại nói ở đây tại đất này chúng ta là hoàng đế.
Hiện giờ Hoàng thượng không có tâm tư mà nhìn chúng ta đâu.
- Nhưng là cái người tên Lam Nhiễm được đường tỷ ưu ái, không biết là nhân vật nào mà có thể khiến tỷ coi trọng như vậy?
Sắc mặt Ngụy gia chủ hơi ngưng trệ:
- Ba năm trước, bệnh cũ của ta tái phái là Lam Nhiễm đã ra tay cứu ta.
Chỉ là người này tính tình rất kỳ quái, nói không có hẹn trước thì không đáng chữa trị.
Tỷ đưa năm ngàn lượng bạc thì nàng mới bằng lòng ra tay chuẩn trị một lần.
Nhưng y thuật của nàng rất cao minh, không nói Lam Nhiễm là phúc tinh hay là họa tinh nữa.
Ngụy Lam vừa