Tô Hạ Y bị còng tay ở nơi này để nhận hình phạt lăng trì, đến hôm nay đã là một trăm bảy mươi chín ngày rồi.
Ngày ngày nàng bị cắt chín mươi chín nhát dao, sau đó bọn chúng sẽ cầm máu, bôi thuốc cho nàng!
Người đó nói muốn để nàng nhìn hắn quân lâm thiên hạ, nhìn thấy cảnh bốn biển thái bình!
Đám thái giám hành hình không dám để nàng chết, cho nàng được ăn ngon uống sướng, nhân sâm tổ yến cóc tuyết cứ cần là có!
Vì đứa con trong bụng nên nàng ăn tất cả!
Nàng cúi đầu xuống, nhìn phần bụng tròn vo, lồi ra của mình, khóe môi hiện nên một nụ cười từ ái.
Chín tháng rồi, nàng sắp lâm bồn rồi!
Đứa con trong bụng nàng lật người, cái chân nhỏ nhắn đạp lên bụng nàng.
Tô Hạ Y cố gắng duỗi cánh tay đầy vết thương của mình ra, nhưng cuối cùng cũng không thể vượt qua xiềng xích, chạm lên bụng mình.
Mặt trời chói chang dần lặn về phía tây, những tia nắng cuối cùng chiếu qua góc cửa sổ soi rọi cả căn phòng, chỉ có góc vắng chỗ nàng là không được để ý đến.
Ánh chiều tà le lói dần dần tan biến, không gian trở nên tối tăm, tĩnh lặng, chỉ còn lại thời gian đằng đẵng dần trôi qua!
Kẽo kẹt!
Cánh cửa nặng nề từ từ đẩy ra, một bóng người yểu điệu xuất hiện ở trước mặt nàng.
Theo sau những tiếng động đó, mười mấy cung nữ cầm đèn đi vào trong, không bao lâu sau, điện Thải Hà sáng trưng đèn đuốc!
“Là ngươi!”
Đồng tử Tô Hạ Y đột ngột co lại, cuối cùng thì người mà nàng căm ghét nhất vẫn xuất hiện ở chỗ này.
Nhưng bộ quần áo nàng mặc…
Màu váng sáng chói!
Hoa văn chín phượng vây quanh mặt trời, khí chất trang trọng.
Bộ quần áo này được dệt bằng tơ vàng sợi bạc, chính là phục chế của Hoàng hậu mà nàng luôn mộng tưởng tới!
Trái tim Tô Hạ Y đau đớn vô cùng, khiến nàng cảm thấy nghẹt thở!
“Cút ra bên ngoài!”
Tô Tố Thu sớm đã đoán được tất cả, cũng không hề buồn bực, phất phất tay, một làn gió thơm tản giá: “Hoàng Thượng nói trước đây từng mượn tỷ tỷ nhiều thứ, bây giờ cũng nên trả lại rồi.
Hoàng Thượng bận rộn chính vụ, không rảnh tới đây, muội muội nhớ tỷ, vậy nên tự mình tới đưa cho tỷ tỷ.”
Nàng ta vừa mới nói xong thì có mười tên thái giám đi vào trong, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc hộp gỗ đàn, bọn chúng xếp thành một hàng trước mặt Tô Hạ Y.
Mùi máu tươi bốc lên khiến Tô Hạ Y buồn nôn!
Khóe mắt nàng đảo qua, nhận ra cái đầu người bên trong hộp, ngay sau đó từ trong cổ nàng phát ra những tiếng nghẹn ngào nức nở, không thành tiếng.
Bộ xiềng xích còng tay chân kêu liểng xiểng, nàng muốn nhào tới nhưng bị xiềng xích kéo lại.
Miệng vết thương trên người nàng thi nhau vỡ ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ bộ áo tù, nhìn đáng sợ vô cùng!
Nàng dùng hết khả năng nhưng vẫn không thể bảo vệ được những người huynh đệ năm xưa!
Mỗi người đều là chiến hữu sống chết của Tô Hạ Y trên chiến trường, họ bảo vệ, giúp đỡ lẫn nhau.
Mồ hôi và máu của bọn họ đúc thành danh hiệu Hạ Y tướng quân của nàng!
Nàng từng hứa chờ sau khi chiến sự xong xuôi sẽ cho bọn họ giải ngũ về quê!
Không ngờ rằng những chiến sĩ đổ máu nơi sa trường, bò ra từ trong đống xác chết này vào thời hòa bình lại chết trong tay người một nhà.
“A a a a a!”
Một dòng nước mắt máu chảy ra từ khóe mắt, khiến gương mặt dù chịu vô số tra tấn vẫn vô cùng xinh đẹp kia thêm vài phần yêu dị!
“Tô Tố Thu, ngươi quá độc ác rồi!”
Chát! Chát! Chát!
Cổ tay Tô Tố Thu vung lên, một chiếc roi dài màu đỏ lửa vung lên.
Trên người Tô Hạ Y có thêm mấy vết thương, một vết thương nằm ngang giữa bụng, khiến nàng đau đớn quặn thắt người.
“Tô Tố Thu, ngươi dám! Trọng bụng ta là cốt nhục của hoàng thượng, là con rồng cháu phượng, là người được ông trời lựa chọn!”
“Ha ha ha!” Tô Tố Thu nở nụ cười điên cuồng, ánh mắt trở nên hung tợn: “Ông trời lựa chọn? Vậy thì cũng phải còn sống đã!”
Con dao găm trên tay Tô Tố Thu lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, di chuyển tới di chuyển lui trên phần bụng căng cứng của Tô Hạ Y.
Khóe mắt nàng liếc xéo: “Hạ Y tướng quân thật hả? Có thể định giang sơn, yên triều đình thật sao? Hôm nay ta muốn xem ngươi có thể che chở cho đứa con hoang ở trong bụng ngươi hay không?!”
“Tô Tố Thu, ngươi dám động vào con của ta, ta trở thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi!”
Phập!
Trâm phượng mẫu đơn đâm vào trong mắt trái của Tô Hạ Y, một chùm máu phun ra.
“Thành quỷ? Cho ngươi biến thành một con quỷ mắt mù, để xem ngươi tìm đường như thế nào!”
Tô Hạ Y nghiến nát răng, chịu đựng không kêu lên một tiếng!
Nàng không thể tỏ thái độ sợ hãi, không thể thua về mặt khí thế trước mặt Tô Tố Thu được!
“Ngươi kêu đi, cầu xin ta đi.
Chỉ cần ngươi cầu xin ta, ta sẽ thả ngươi ra, thả cho đứa con hoang trong bụng ngươi một con đường sống!”
Tô Hạ Y không động đậy, cho dù toàn thân nàng đau đớn, đau đớn đến mức trái tim như muốn nổ tung!
“Cứng đầu cứng cổ ghê nhỉ! Đợi ta đập nát xương cốt toàn thân, để xem ngươi cứng rắn đến mức nào!”
Bịch! Bịch! Bịch!
Những tiếng