Trung bá bịch một tiếng quỳ ở trước mặt Tô Hạ Y: “Tô tiểu thư đại từ đại bi, người vậy mà nhìn ra Thế tử điện hạ nhà ta là đã trúng kịch độc, có cách khắc chế, cầu xin Tô tiểu thư hãy cứu Thế tử nhà ta.”
Liên quan đến tính mạng của mình, tay của Nguyễn Vũ Phi cũng có hơi run rẩy, mặt mày trắng bệch xuất hiện vài phần huyết sắc.
Nguyễn Giai Nhân sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi thì quở trách: “Lời này của Trung bá, ơn cứu mạng như này, tự nhiên phải để ca ca về phủ tắm rửa thay quần áo, ăn chay ba ngày, chuẩn bị hậu lễ rồi mới đến cứu cầu Tô tỷ tỷ.”
Tô Hạ Y nhìn dáng vẻ vô cùng trịnh trọng đó của Nguyễn Giai Nhân, biết Nguyễn Giai Nhân là thật lòng muốn làm như vậy, thở dài nói, đè thấp giọng nói: “Nguyễn tiểu thư không cần như vậy, ta tuy có cách áp chế, lại không có cách giải.”
Nguyễn Giai Nhân sững ra, sau đó cười khanh khách nói: “Giai Nhân không quan tâm nhiều như vậy.
Giai Nhân từ nhỏ đi theo bên cạnh huynh trưởng, ngao du khắp nơi, thứ nhất là vì tăng thêm kiến thức, thăm viếng các học giả uyên thâm.
Thứ hai cũng là vì căn bệnh này của ca ca, hy vọng có thể tìm được danh y, cứu mạng của ca ca ta.
Tỷ tỷ vừa rồi vừa ra tay thì ta biết, ca ca được cứu rồi.”
Ở kiếp trước, huynh muội Nguyễn Thị, Tô Hạ Y không có giao tình sâu, chỉ biết vị Thế tử này có hơi kỳ ngộ, chỉ đáng tiếc mất khi còn trẻ.
Hiện nay, cũng không biết mình có phải là có cái bản lĩnh nghịch thiên cải mệnh đó hay không!
Đang do dự, Nguyễn Giai Nhân quỳ xuống: “Tỷ tỷ, Trấn Nam Vương nhất mạch ta, hiện nay chỉ còn lại một nam đinh là ca ca rồi.
Vẫn mong tỷ tỷ rủ lòng, không nói đến việc giải độc thay cho ca ca ta, chỉ cần áp chế được thêm mấy năm cũng được.
Để ca ca của ta lấy vợ sinh con, lưu lại giọt máu của Trấn Nam Vương nhất mạch.”
Tô Hạ Y tâm tư xoay chuyển, thở dài đỡ Nguyễn Giai Nhân lên: “Hạ Y chỉ là người biết chút ít y thuật, không giỏi ở phương diện này.
Cũng chưa từng chẩn mạch chữa bệnh cho ai cả...”
Nguyễn Vũ Phi ho dữ dội, nôn ra một ngụm máu đen, mới hổn hển nói: “Tô tiểu thư không cần lo ngại.
Vũ Phi nguyện