Tô Hạ Y khẽ cười thấp giọng nói: “Tỷ tỷ là biết ta một mình ở kinh thành thân cô thế cô, định tạo thế cho ta sao?”
Nguyễn Giai Nhân bị người ta nói trúng tâm sự, vẻ mặt không quá tốt, thấp giọng nói: “Muội muội tốt, muội thật thấu triệt!”
Tô Hạ Y nhìn con thuyền lướt trên mặt nước, thâm ý nói: “Lần này hồi kinh, đã là mượn hào quang của tỷ tỷ.
Nếu không, chủ tớ ba người chúng ta, nhất định sẽ làm mồi cho tôm cá trong nước rồi.”
Nguyễn Giai Nhân thấy chiếc thuyền bên cạnh dùng vải đen che đậy, ngược lại hít một ngụm khí lạnh: “Đây là...”
Lâm Trụ và Đậu Đỏ nhanh chóng bảo vệ bên cạnh Tô Hạ Y, ngữ khí nghiêm nghị: “Tiểu thư nói đúng, quả nhiên có người không muốn để tiểu thư hồi kinh.”
Nguyễn Giai Nhân tức giận nhìn chiếc thuyền đen dần đi xa kia: “Muội muội định bỏ qua cho bọn họ như vậy sao? Phần đáy khoang của con thuyền này của chúng ta, có binh sĩ của phủ Trấn Nam Vương chúng ta.”
Tô Hạ Y nhếch môi: “Đa tạ tỷ tỷ, chuyện này ta tự có tính toán.”
Lâm Trụ nhanh chóng đưa tay nải buộc ở thắt lưng cho Đậu Đỏ: “Chuyến đi này của hai người có Thế tử Trấn Nam Vương bảo vệ, ta cũng yên tâm.”
Khi Lâm Trụ sắp nhảy xuống nước, Nguyễn Vũ Phi đi ra rồi: “Khoan đã.”
“Thế tử có phân phó gì?”
Lâm Trụ trước nay là người không nghe phân phó của người ngoài, có điều hôm nay, sự tình cấp bách.
Vì sự an toàn của Tô Hạ Y, Lâm Trụ cũng không ngại cúi đầu một lần.
Nguyễn Vũ Phi nhàn nhạt nói: “Có người ức hiếp ân nhân cứu mạng của bản Thế tử như này, bản Thế tử há có thể ngồi không không quản.
Trung bá, phái mấy người lặn giỏi, nghe Lâm Trụ chỉ huy, làm ổn thỏa chuyện này.”
Mắt của Tô Hạ Y sáng lên, kéo Lâm Trụ căn dặn kỹ vài câu, mới để Lâm Trụ dẫn người đi.
Nguyễn Giai Nhân không giỏi tính kế, thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Tô Hạ Y, không nhịn được mà rất tò mò: “Muội muội trong lòng đang tính kế gì thế?”
Tô Hạ Y mím môi khẽ mỉm cười: “Triều đình kiểm soát cực kỳ nghiêm ngặt về vàng, không lấy ít đồ tốt về, sao xứng với một lần bày mưu tính kế của ta.”
Nguyễn Giai Nhân nhớ lại bộ đồ Lâm Trụ mặc trên người và con dao buộc trên chân, kinh ngạc nói: “Muội muội sao lại biết sẽ có người nửa đường tới cản?”
“Người