Tô Hạ Y cười nhạt, trên mặt lộ ra sắc mặt vô cùng bình tĩnh: “Ừ, thời gian cũng không còn sớm nữa, ngươi phải đi rồi.”
Mạc Dực có chút bực bội: “Chuyến đi này của ta chỉ sợ là phải chờ đến sinh thần của thái hậu thì mới có thể gặp được nàng nữa, để cho ta ở lâu thêm một chút nữa đi.”
Tô Hạ Y chỉ vào cái hộp ngọc đặt ở trên mặt bàn: “Cái đồ chơi này nếu như mà không xử lý sớm, ngươi không sợ là sẽ mang đến phiền phức cho ta hả?”
Mạc Dực bực bội dậm chân nói: “Thật là phiền quá đi thôi, xem ra là phải tìm cách thật sớm để thái tử hồi cung mới được.”
“Ngươi muốn bức thái tử từ hôn sớm?”
“Đúng vậy.”
“Ta với thái tử chưa từng gặp mặt nhau, sẽ không phải..."
Lời của Tô Hạ Y còn chưa nói hết thì Mạc Dực đã nhíu mày lại: “Ta chưa hề sợ thái tử.”
“Vậy..."
Mạc Dực ôm Tô Hạ Y vào trong ngực, bá đạo ôm: “Mạc Hình Nhiên.”
Tô Hạ Y nuốt vào một ngụm khí lạnh, nghiêng đầu sang chỗ khác: “Tự nhiên đang yên lành nhắc đến tên hắn ta làm gì?”
Ngón tay thon dài của Mạc Dực kẹp lấy cằm của Tô Hạ Y, ép buộc nàng phải đối mặt với mình: “Ta chỉ là nói đến tên của hắn ta thôi, nàng đã kích động như vậy?”
Tô Hạ Y trợn mắt há hốc mồm nhìn Mạc Dực không chịu nói đạo lý: “Ta không có kích động, ta chỉ là cảm thấy sao ta với Mạc Hình Nhiên có thể có quan hệ gì được chứ, Tô Tố Thu rõ ràng rất thích hắn ta, ta cũng không muốn tùy tiện kéo hận thù vào cho mình.”
“Vậy mà nàng còn mượn quyền thế của hắn ta?”
Trong nháy mắt, Tô Hạ Y cứng nhắc nhìn thấy Mạc Dực tức giận nói: “Không phải là ta đã đưa cho nàng lệnh bài rồi à? Nàng cứ tùy tiện cho người mang lời nhắn đến cho ta, ta có thể làm chỗ dựa cho nàng mà, tại sao lại phải chọc vào Mạc Hình Nhiên?”
“Ta trêu chọc hắn ta? Lời nói này, nếu như mà ta nói cho ngươi biết ta chưa từng trêu chọc hắn ta thì ngươi có tin ta không hả?”
Lời này vừa mới nói ra, Tô Hạ Y cũng không tin tưởng vào giọng điệu của mình.
Vậy mà mình cũng có lúc dùng giọng điệu dịu dàng như thế để nói chuyện.
Mặc dù là Tô Hạ Y khá ủ rũ, nhưng mà Mạc Dực lại rất vui, cười nói: “Nàng nói cái gì thì chính là cái đó, có điều là cái tên Mạc Hình Nhiên đó cho đến bây giờ đều không phải là người dễ đối phó.
Nàng đã mượn quyền thế của hắn ta, vậy thì sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ muốn nàng phải trả lại.”
Tô Hạ Y cười rất ấm áp: “Ta biết rồi, ta sẽ chú ý mà, thật sự là bây giờ không còn sớm nữa đâu, ngươi còn chưa chịu đi?”
“Được được, ta đi.
À đúng rồi, nàng vừa mới trở về có rất nhiều chỗ cần phải chuẩn bị, một bao bạc vụn với chút ngân phiếu bạc này nên làm cái gì thì làm, cái đó đừng có giữ khăng khăng, ở phủ quận vương vẫn còn có chút tiền ấy.”
Tô Hạ Y trợn mắt há mồm nhìn, một xấp ngân phiếu thật dày cùng với một bao bạc vụn thật lớn, ở trên bàn: “Mạc Dực, ngươi giao nạp tiểu kim khố lên cho ta hả?”
“Tiểu kim khố của bổn vương chỉ có nhiều ấy thôi hả? Ta nói này Hạ Y, nàng cũng vừa xem thường bổn vương rồi đó, đây cũng chỉ là thu nhập trong ba tháng này của sản nghiệp ở kinh thành của bổn vương mà thôi.”
“Cái này..." Tô Hạ Y muốn từ chối theo bản năng, chỉ nghe thấy Mạc Dực nói: “Không cho phép từ chối, mạng của bổn vương đều là của nàng rồi, bạc này đương nhiên cũng là của nàng, từ nay về sau mỗi tháng bổn vương sẽ đưa thu nhập đến đây, từ nay về sau nàng liền làm tiểu kim khố của bổn vương.”
Đậu Đỏ bước vào, lúc nhìn thấy ngân phiếu và bạc đó quả thật mừng rỡ như điên, chạy tới, một tay ôm hết cái đống đó vào trong ngực: “Tiểu thư, những thứ này đều là của chúng ta hả?”
Tô Hạ Y vuốt vuốt huyệt thái dương đang nhảy bịch bịch: “Là của Vĩnh Hằng Quận Vương nhờ ta giữ giúp cho hắn.”
Đậu Đỏ cười hì hì nói: “Của quận vương dĩ nhiên chính là của tiểu thư rồi.”
Tô Hạ Y lại càng bất đắc dĩ hơn nữa: “Thiếu chút nữa là ta đã quên nô tỳ đã sớm nhận nam chủ nhân là Mạc Dực rồi.”
“Đúng vậy đó, nam nhân dám hạ độc phu thê cho tiểu thư, đương nhiên Đậu Đỏ tin tưởng rồi.
Tiểu thư, người cứ theo quận vương gia đi?”
Tô Hạ Y gần như là muốn phun ra máu, nhanh chóng