Vẻ mặt Lưu thị vô cùng xấu, trầm giọng nói: “Y tiểu thư quanh năm không ở trong phủ, chuyện trong phủ ngươi không biết được thì cũng đừng mở miệng lung tung, tránh làm trò cười cho người ta!”
Tô Hạ Y hoàn toàn không để ý tới Lưu thị, chỉ nhìn Tô Văn: “Hạ Y còn không biết ở trong nhà mình mà không có tư cách mở lời.
Nếu như đại bá cảm thấy Hạ Y là người dư thừa ở đây, như vậy, Hạ Y lập tức rời khỏi đây.
Cho dù là rời khỏi Phủ tướng quân cũng có thể được!”
Đương nhiên Uông thị ước gì Tô Hạ Y rời khỏi Phủ tướng quân.
Thế nhưng bà ta cũng không ngu xuẩn đến mức lập tức muốn thể hiện ra.
Huống chi bà ta cũng biết bây giờ nhất định phải mượn thế của Tô Hạ Y.
Uông thị dùng một ánh mắt, Tô Tố Thu liền ngầm hiểu, ba chân bốn cẳng xông tới, vẻ mặt ân cần nói: “Tỷ tỷ, nơi này chính là nhà của ngươi.
Ngươi có thể đi đâu?”
Vẻ mặt Tô Hạ Y lạnh nhạt, trầm giọng nói: “Thái hậu rất nhớ ta, dặn dò ta vừa về đến thì phải tiến cung đi thăm lão nhân gia bà.
Lúc ta còn nhỏ, Thái hậu đã có ý nghĩ muốn để ta tiến cung bầu bạn bên cạnh.
Bây giờ nếu ta đích thân đến cửa xin thì tất nhiên Thái hậu sẽ đồng ý.”
Nhìn vẻ mặt đám người Uông thị thế mà lộ ra mấy phần vui mừng, sắc mặt Tô Hạ Y càng xấu hơn, cười khẩy nói: “Chắc chắn Thái hậu nhớ mong ta một bé gái mồ côi, về ở nhà mình cũng bị người ta coi thường, tất nhiên sẽ chứa chấp ta.”
Tô Văn biến sắc, giơ tay tát một cái vào mặt Lưu thị, nghiêm nghị nói: “Còn không nhanh xin lỗi Hạ Y?”
Lưu thị bụm mặt, quỳ trên mặt đất thật nhanh, lại chỉ thỉnh tội với Tô Văn.
Tô Hạ Y thản nhiên nói: “Đại bá không cần như thế.
Chuyện ngày hôm nay truyền đi, người biết thì nói là Lưu di nương ăn nói không cẩn thận, mắt không có tôn ti, xúc phạm đến ta.
Không biết thì nói ta là chủ nhà mà không bao dung với khách.”
Uông thị đặc biệt tức giận, cũng không dám lộ ra, con ngươi đảo quanh, cười nói thật nhanh: “Ôi chao, Hạ Y, ngươi nhìn xem ngươi nói những lời này thật sự là rất khách khí.
Hôm nay mọi người ở đây đều là người một nhà, những chuyện này sao có thể bị truyền ra bên ngoài chứ.
Lưu di nương không hiểu chuyện, đại bá của ngươi đã dạy bảo nàng ta.
Ngươi cũng đừng để ở trong lòng.”
Tô Tố Thu nhân cơ hội đi lên, lôi kéo Tô Hạ Y, cười nói: “Tỷ tỷ bây giờ mới trở về, liền ầm ĩ muốn đi ra ngoài.
Thể diện cũng không tốt.”
Tô Tố Thu là người đặc biệt thông minh, dĩ nhiên là Tô Hạ Y biết và cũng đề phòng.
Bây giờ nhìn nàng ta đuổi tới nịnh bợ mình, thì ra vẻ khổ não, thở dài nói: “Muội muội tốt, ngươi không biết cái khổ của ta.
Ta cũng không muốn lấy chuyện trong nhà mình bày ra trước mặt tất cả mọi người, làm trò cười cho tất cả mọi người.
Thế nhưng, cha và huynh ta ở biên quan xa xôi, ta ở trong kinh thành, ngoại trừ dựa vào cả nhà đại bá chăm sóc thì cũng không có người thân nào khác.”
Tô Hạ Y nói, đôi mắt liền đỏ lên: “Những năm này mặc dù ta ở nông thôn, nhưng Phủ tướng quân suy cho cùng cũng chính là nhà của ta.
Đối với chuyện trong nhà ta cũng để ý mọi chuyện.
Cũng biết đại bá rộng lượng, Đại bá mẫu nhân từ, Lưu thị là quản gia.
Bây giờ nương tử quản gia này cũng bảo ta không nên mở miệng, tránh làm trò cười cho người ta, đây không phải không chào đón ta sao?”
Uông thị vội nói: “Ta còn tưởng là cái gì chứ, hóa ra là chuyện này.
Vốn dĩ chuyện lớn chuyện nhỏ trong phủ là giao cho Lưu thị trông nom.
Nhưng gần đây bởi vì Lưu thị thân thể không khỏe nên không trông nom chuyện trong phủ.
Đúng lúc Tố Thu muội muội của ngươi cũng lớn rồi, nên học quản lý nhà cửa, liền để nàng giúp đỡ ta.”
Lưu thị khiếp sợ nhìn Uông thị, vẻ mặt không thể tin được.
Bà ta là của hồi môn của Uông thị, từ khi Uông thị còn bé đã bắt đầu theo Uông thị.
Bà ta chưa từng nghĩ tới Uông thị sẽ ở thời điểm này đạp mình xuống để đổi nữ nhi của bà ta thượng vị.
Nếu là bình thường Lưu thị còn có thể vì bản thân mình tranh giành một