Lý Mộc ra lệnh một tiếng, các doanh quét tước chiến trường sau đó chuẩn bị nhổ trại tiếp tục hành quân, trước khi trời tối phải tới địa điểm hạ trại.
Lâm Vãn Nguyệt nhổ lên trường mâu mình cắm ở trên người Hung Nô kia, thi thể mất đi chống đỡ ngã thật mạnh trên mặt đất.
Lâm Vãn Nguyệt nắm trường mâu sền sệt vết máu, một chân đá thi thể người kia qua một bên. Nàng đi tới trước cây đại thụ, trên thân cây đã che kín vết máu đen khô lại, Lâm Vãn Nguyệt vươn tay vuốt ve thân cây, mặt trên có thâm thâm thiển thiển vết tổn thương do trường mâu chính mình lưu lại.
Giờ này khắc này trong lòng Lâm Vãn Nguyệt mới trào một sự sợ hãi vô hình: Vừa rồi nếu Lâm Vũ chậm một bước, chính mình chỉ sợ cũng sẽ phơi thây tại đây......
Cảm giác này rất kỳ diệu, là một loại cảm giác may mắn cùng giả thiết hỗn loạn trộn lẫn vào nhau.
May mắn là: Chính mình lại một lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
Giả thiết là: Nếu chính mình vừa rồi liền chết đi như vậy, kỳ thật cũng coi như là một sự quy túc tốt đẹp......
Hai loại ý niệm này cứ mãi dằn co, dây dưa trong lòng Lâm Vãn Nguyệt.
"Ha, huynh đệ, ta là doanh hai ngũ binh Vương Đại Lực!"
Lâm Vãn Nguyệt suy nghĩ lại một lần bị kéo về, nhìn đến một vị cao lớn thô kệch hán tử không biết xuất hiện bên cạnh nào khi nào, mặc quần áo bộ binh, quần áo ngoại trừ hơi cũ kĩ nhưng ở ngoài sạch sẽ, lúc này vừa vặn hướng về phía mình nở nụ cười.
Lâm Vãn Nguyệt hừ lạnh một tiếng xoay người rời đi, cũng không có để ý tới sự nhiệt tình của Vương Đại Lực.
Lâm Vãn Nguyệt tất nhiên là không có nhìn đến khuôn mặt đỏ lên cùng ánh mắt phẫn nộ của Vương Đại Lực.
Chiến trường rất nhanh sau đã dọn sạch sẽ, hai đống......
Thi thể binh lính người Hung Nô cùng Ly Quốc xếp thành hai tòa núi nhỏ cao gần bằng nhau......
Lâm Vãn Nguyệt nhìn hai đống thi thể, trong lòng nặng trĩu. Trận này Ly Quốc cũng không có chiếm được bất kì tiện nghi gì, số lượng thương vong cơ hồ chiếm đến phân nửa quân số......
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Vãn Nguyệt cười lạnh một tiếng: Cũng bởi vì quân doanh tồn tại những thể loại người như Vương Đại Lực, đánh xong một hồi quần áo trên người vẫn rất sạch sẽ, cho nên mới sẽ có thương vong lớn như vậy! Chiến sĩ chân chính xông lên đầu tiên, cuối cùng liền ngay cả bộ quan tài cũng không thể có được! Mà quân công thắng trận lại bị những người như Vương Đại Lực đạt được mà không cần phí chút sức lực nào......
Mặc dù được huấn luyện việc lấy nhân lễ nghĩa trí tín đi đầu như quân đội dưới trướng Lý Mộc tướng quân, nhưng khi trận chiến trong quá trình hành quân gặp phục kích như thế này qua đi, cũng không có khả năng đem các chiến sĩ hy sinh bỏ mạng đều đem đi mai táng.
Bộ đội hậu cần kéo các chiến sĩ bỏ mình xuống, treo ở trước ngực họ mộc bài đã nhuốm màu máu, Lý Mộc tướng quân vung tay thả mồi lửa lên, hai đống thi thể bị lửa thiêu rụi.
Quân doanh Lâm Vãn Nguyệt lại lần nữa lên đường, phía sau là hai đống thi thể bị lửa hừng hực thiêu đốt phát ra hương vị đặc thù tràn ngập mỗi một xoang mũi của người sống sót.
Trước khi mặt trời khuất bóng sau rặng núi, quân doanh Lâm Vãn Nguyệt rốt cuộc cũng tới địa điểm hạ trại. Binh lính hậu cần trước thu thập mộc bài thống nhất, rửa sạch sẽ sau đó treo ở một địa phương cố định trong quân doanh.
Lâm Vãn Nguyệt đi tới khối đất trống đầu tiên chưa có người, ngồi ở trước cái giá treo đầy những khối mộc bài. Những cái mộc bài đó đều đã từng là một đám sinh mệnh đầy sức sống.
Gió thổi qua, mộc bài treo trên giá theo gió lay động va chạm phát ra giòn vang......
Những cái mộc bài này cách một quãng thời gian sẽ được người ta đưa về treo trên Công Kỳ bản, chờ đợi người nhà chủ nhân của nó rước về.
Lâm Vãn Nguyệt cũng có một khối, phía trên mặt phải viết chức vụ bộ đội tương ứng của Lâm Vãn Nguyệt cùng với tên họ, mặt trái viết đại trạch quận Thuyền Quyên thôn.
Không nghĩ tới toàn bộ Thuyền Quyên thôn chỉ còn lại có một người Lâm Vãn Nguyệt.
Có nhiều khi trong đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Vãn Nguyệt lặng lẽ đi ra khỏi lều trại nhìn lên sao trời, nàng cũng sẽ tưởng tượng: Nếu có một ngày bản thân cũng chỉ dư lại khối mộc bài này có thể chứng minh mình đã từng tồn tại, nếu có một ngày khối mộc bài của mình này cũng bị treo ở trên Công Kỳ bản trong thành, có thể hay không một người nào đó không quen biết mình, nhưng cũng không đành lòng thấy mộc bài của mình không người lĩnh, trãi qua vô vàn gió táp mưa sa mà thương tình đem nó mai táng?
"Ca, ta tìm ngươi một vòng, nguyên lai ngươi ở đây a!"
Lâm Vũ từ xa xa nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt ngồi dưới đất lẻ loi một mình, nhìn giá treo mộc bài mà phát ngốc, trong lòng than nhẹ. Mặc dù là Lâm Vãn Nguyệt không giỏi giao tiếp, thậm chí cũng không thích chủ động kết giao bằng hữu, nhưng Lâm Vũ biết, vị đại ca này của mình cũng không phải là người lạnh lùng!
Lâm Vũ vốn đi tìm Lâm Vãn Nguyệt cùng tới gặp Lý Mộc tướng quân.