Lý Nhàn cùng Lý Trung được mọi người hộ tống đi tới dưới tường doanh. Đây là lần thứ nhất Lý Nhàn được nhìn trực tiếp chiến trường, cho dù lúc này Lý Nhàn chỉ có thể cảm nhận được một góc tàn nhẫn của chiến tranh, nhưng vẫn khiến cho nàng chấn động đến vô hạn.
Bên tai là trống trận "Tùng tùng tùng", hầu như cùng tương đồng với tuần suất tim nàng đập. Dưới chân hơi rung nhẹ, xa xa tiếng la gϊếŧ rung trời mơ hồ truyền đến. Thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết xuyên thấu trống trận cùng âm thanh chém gϊếŧ đâm vào lỗ tai Lý Nhàn.
Mà Lý Trung cũng tương tự, đều chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, chỉ là nghe thanh âm này đã để hắn lộ ra chút bộ dạng nhát gan. . .
Hắn là Thế tử, sau này hết thảy vinh quang Bình Dương Hầu đều là của hắn. Hắn chỉ cần an an ổn ổn sống sót, không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm. . .
Nghĩ thông suốt vấn đề này, Lý Trung nhìn một chút doanh môn sắp hạ xuống, nuốt một ngụm nước bọt, đối với Lý Nhàn nói rằng: "Công chúa. . . Ta đi lên xem một chút, các ngươi ở đây bảo vệ Công chúa."
Nói xong cũng không nhìn Lý Nhàn chút nào nữa liền vội vã leo lên cây thang, hướng về trên tường doanh bò tới.
Lý Nhàn liếc mắt nhìn bóng lưng Lý Trung chạy trối chết, quay đầu đối với hoa phục kinh vệ phía sau nói: "Các ngươi ra chiến trường đi thôi, thêm một người liền thêm một phần sức mạnh."
"Chuyện này. . . Nhưng Công chúa, chúng ta phải bảo vệ an toàn của ngài."
"Các ngươi hiện tại đi gϊếŧ địch, chính là đang bảo vệ an toàn cho bản cung."
Thanh âm của Lý Nhàn rất nhẹ, thậm chí trong hoàn cảnh ầm ĩ này, thanh âm của nàng bị một chút lẫn lộn. Mặc dù như vậy vẫn làm cho người ta cảm thấy một loại sức mạnh không thể nghi ngờ.
"Dạ...!"
Trưởng thị vệ nhìn Lý Nhàn một chút, cuối cùng vẫn không dám làm trái lệnh của vị Trưởng Công Chúa điện hạ này.
"Các ngươi đi theo ta!"
Trưởng thị vệ vung tay lên, trước thời khắc cuối cùng doanh môn hạ xuống, mang theo hai đội thị vệ của hắn hướng về phía chiến trường mà tiến tới.
Theo từng trận gió bụi cát bay qua, kỵ binh Hung Nô cầm trong tay loan đao, đối đầu bộ binh xung phong của Ly Quốc...
"A..."
Chỉ một thoáng, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai. Không biết vào đúng lúc này, có bao nhiêu sinh mệnh sống liền cứ như vậy mà theo từng tiếng kêu thảm thiết này, vĩnh viễn ngã xuống vùng đất này, mãi mãi chẳng thể nào đứng dậy.
Mồ hôi trên trán Lâm Vãn Nguyệt chảy ròng ròng xuống, lúc này phía sau lưng nàng đã ướt đẫm, y phục bằng vải thô bị ướt đẫm mồ hôi dính sát vào làn da của nàng.
Bên cạnh nàng đặt hai bao đựng tên, mà Lâm Vãn Nguyệt vẫn tiếp tục đáp cung bắn tên như cũ.
Nàng nghiến chặt hàm, môi chăm chú mím lại. Trên mặt là vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc cùng ánh mắt sắc bén như ưng.
Lúc này, thời điểm Lâm Vãn Nguyệt mỗi một lần cúi đầu cài tên, hai tay của nàng đều không ngừng run rẩy lập cập.
Thế nhưng thời điểm Lâm Vãn Nguyệt nâng lên hắc cung, giương cung nhắm vào, đôi tay đang run rẩy kia lập tức liền khôi phục trầm ổn nó nên có một cách thần kỳ.
Một mũi tên lại tiếp một mũi tên tinh chuẩn mà lại nhanh chóng được bắn ra, dưới sự che chở của bộ binh xung phong trước mặt.
Lâm Vãn Nguyệt căn bản không rảnh bận tâm cơn đau đớn đang truyền khắp cánh tay mình. Vào giờ phút này, dù cho là kéo phế đôi tay này thì nàng cũng tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình dừng lại...
Bò lên trên tường doanh, sắc mặt Lý Trung tái nhợt đứng bên người Lý Mộc. Khi hắn nhìn thấy những thị vệ được mang từ trong kinh đến, được hắn cho rằng là thân thủ "Cao cấp nhất" thị vệ, sau khi đối đấu với loan đao chiến mã người Hung Nô, vừa đối mặt liền bị người Hung Nô chém ngã như bổ cây thái rau thì trên chóp mũi Lý Trung chảy đầy mồ hôi hột.
Mà Lý Mộc căn bản cũng không có tâm tư quan tâm Lý Trung, hắn phóng tầm mắt tới chiến cuộc xa xa, ở trong lòng phân tích song phương tình hình trận chiến.
"Cữu cữu."
Không có ai "Bảo vệ" Lý Nhàn không biết lúc nào cũng bò lên trên tường doanh, đi tới bên người Lý Mộc.
Nghe được âm thanh của ngoại sinh nữ, Lý Mộc lập tức quay đầu trách cứ nói rằng: "Hồ đồ, ngươi tới làm gì?"
"Công chúa, ngài làm sao cũng đến đây rồi. Ta đưa ngài trở về đi thôi!" Lý Trung ngay lập tức đi tới bên người Lý Nhàn.
Đối với hắn Lý Nhàn chỉ là nhàn nhạt cười cười, không nói gì.
Thấy Lý Nhàn như vậy, Lý Trung cũng chỉ đành ngượng ngùng nói rằng: "Vậy ngươi liền đứng ở bên cạnh ta, thỉnh thoảng trên tường thành cũng có tên lạc qua."
Nói Lý Trung rút ra bội kiếm bên hông, chắn trước người Lý Nhàn, căng thẳng nhìn phía trước.
Lý Nhàn vì sao lại bò lên trên tường doanh? Nàng đương nhiên sẽ không nói cho Lý Trung. Thái Dương từ từ bò lên đỉnh, một vài ánh mặt trời đã chiếu đến con mắt của nàng. Lý Nhàn giơ lên tay váy dài muốn che chắn ánh mặt trời, nhưng nhìn thấy trên tường doanh, một thân thể đơn bạc đứng thẳng, lại cùng mặt trời đỏ từ từ mọc lên trùng hợp giống nhau.
Nhìn cái bóng lưng kia chỉ một thoáng phát ra ánh sáng vạn trượng, Lý Nhàn không để ý đến ánh nắng gay gắt xuyên vào mắt mà ngây người.
Nhìn bóng lưng người này có chút gầy yếu đơn bạc, thế nhưng lại lộ ra một cỗ quật cường. Trên tường doanh người người nhốn nháo, chỉ có hắn một người đứng giống như dưới chân mọc rễ, lù lù bất động. Thỉnh thoảng có vài tên lạc bay qua cũng không lộ chút vẻ sợ hãi chút nào.
Lý Nhàn híp mắt nhìn bóng lưng người kia, luôn cảm giác như đã từng quen biết. Thế là quỷ thần xui khiến nàng lại nâng cung trang rườm rà bò lên trên cây thang, chỉ vì đến phía trên doanh tường này mới có thể tận mắt xác minh suy đoán chính mình.
Lý Nhàn quay đầu đi một chút, liền ở giữa đám cung tiễn thủ đông đảo di động nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt.
Lúc này Lâm Vãn Nguyệt vừa vặn cúi đầu từ bên trong lọ tên rút ra một mũi tên, mồ hôi theo khuôn mặt ngăm đen của nàng ồ ồ chảy xuống, vừa vặn có một giọt mồ hôi theo chóp mũi của nàng nhỏ xuống.
Nhìn thấy tình cảnh này Lý Nhàn nhíu nhíu mày. Nàng nhìn xung quanh một chút, phát hiện phần lớn cung tiễn thủ khác đều không có uể oải giống như Lâm Vãn Nguyệt.
Rất nhanh, Lý Nhàn nhớ lại nội dung trên Quyên Báo, trong lòng liền chợt hiểu ra.
Một lát sau, Lâm Vãn Nguyệt dưới ánh nhìn chăm chú của Lý Nhàn bắn ra một loạt mũi tên.
Lý Nhàn vẫn nhìn kỹ toàn quá trình Lâm Vãn Nguyệt đáp cung bắn tên.
Lý Nhàn nhìn thấy Lâm Vãn Nguyệt cài tên