*Ngày Hôm Sau*
Rin ngồi ngẫm nghĩ lại lời hôm qua tên đó, cứ thế không nói lấy 1 câu nào. Dark Shi đi vào gọi cô, nhưng không thấy cô trả lời, vẻ mặt cô có vẻ không chú ý anh đi lại ngồi xuống cạnh cô, đưa tay đặt lên vai cô, Rin thoát khỏi suy nghĩ của riêng mình quay qua nhìn anh.
- Chuyện gì.
- Nàng lại suy nghĩ gì nữa rồi.
Dark Shi đưa ánh mắt lo lắng nhìn cô, Rin lắc đầu bảo không sao. Đồ của cô.
Đồ của anh.
Rin đứng dậy, về phía cửa sổ, quay qua nói với Dark Shi.
- Ngươi ở đây, ta đi 1 lát sẽ về.
Đang định nhảy lên cửa sổ, thì bị Dark Shi nhõng nhẻo ôm lấy eo kéo ngược cô ngã vào lòng anh.
- Hông chịu, nàng đang tính đi gặp tên kia chứ gì. Hông cho, trừ khi nàng mang ta theo.
Đầu cô nổi chữ thập ????, mạnh tay đẩy đầu Dark Shi tránh xa mình ra.
- Mau bỏ ra, ta đi 1 lát sẽ về.
Anh vẫn dai như đỉa mà ôm chặt lấy cô không buông, giằng co được nửa tiếng, cuối cùng người thắng vẫn là cô, anh bị cô cốc lên đầu sưng hẳn 2 cục u lớn, ngoan ngoãn quỳ chịu phạt ở 1 góc, mặt ra vẻ cún con tội nghiệp. Dark Shi mắt ngấn nước quay qua chỗ khác.
- Ta chỉ muốn đi theo thui mà.
Rin lắc đầu ngao ngán nhìn hắn, đưa tay xoa đầu hắn.
- Ngoan ngoãn ở đây xem chừng bọn nhóc, ta đi rồi sẽ về, đừng lo lắng.
Anh cười hạnh phúc, gật đầu nhẹ. Cô liền nhảy ra phía cửa sổ, hướng thẳng đến vương quốc của anh trai mình - Yue Yoru. Trên đường đi, cô đã nhớ lại thái độ khi nãy của Dark Shi.
- Dark Shi của bây giờ đã khác xưa rồi, nếu không nhớ lại thì mình cũng không ngờ ngày lần đầu tiên gặp hắn, hắn của ngày xưa vốn không phải hắn của bây giờ. Nghĩ lại giờ "chuyện đó" cũng đã qua lâu rồi.
????????Hồi Tưởng lại????????
Khi đó, Rin vẫn chưa qua thế giới của phù thuỷ, lúc đó là mấy ngàn năm trước. Rin lúc đó vẫn đang trị vì vương quốc của mình, bản thân lúc đó cũng y chang bây giờ thậm chí còn lười hơn giờ. Lúc đó cô còn ở với Yoru, anh trai cô và cô cùng nhau cai quản vương quốc, 1 lần có sự xung đột giữa anh trai cô và 1 tên thần chết cai quản nơi địa ngục tăm tối. Lúc đó cô cũng chẳng thèm quan tâm nhiều làm gì, một ngày rãnh rỗi Rin đi dạo quanh cung điện của mình, ra tới khi vườn yêu thích của mình, cô ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, thẩn thờ 1 mình bao quanh là những bông hoa hồng tím kết hợp với vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô làm cho khung cảnh trở nên mê hoặc, uỷ mị, nghe tiếng la bọn lâu la xuất hiện quỳ trước nữ vương của chúng.
- Nữ vương.
Cô lơ đễnh không nhìn nhưng miệng vẫn nói.
- Có việc?
- Thưa có kẻ lạ đột nhập, chúng thần nhận lệnh của điện hạ đến canh chừng.
Rin dùng tay đùa nghịch với phép của mình, nói.
- Lui đi, không có lệnh của ta, thì đừng làm phiền.
- Vâng.
Cả đám lâu la liền tản đi, cô ngáp dài nói.
- Ngươi đi đi.
Từ sau thân cây, 1 thân y phục đen cùng ánh mắt màu xanh chuối lạ mắt, vẻ mặt lạnh lùng toả sát khí đi ra dừng ở trước bàn đối diện với Rin. Hắn lạnh lùng chĩa lưỡi hái về phía cô, đưa giọng lạnh.
- Đừng nghĩ giúp ta là ta sẽ tha cho cô.
Rin đang lơ đễnh thì đưa mắt qua tên đó, thờ ơ trả lời.
- Ai nói ta giúp ngươi, ngươi.. bị ảo tưởng à.
Như nhận được câu trả lời không mong muốn, tên kia đơ người trước lời nói của cô. Nhưng sự đơ đó cũng nhanh chóng biến mất, lưỡi hái trên tay hạ xuống rồi biến mất, hắn khẽ cười nhẹ đi đến nâng cằm cô lên đưa gương mặt hắn lại gần nói.
- Không ngờ nghe danh nữ vương đã lâu, nay mới được gặp thật là làm người khác phải bất ngờ. Cô có vẻ thư thả quá nhỉ.
Rin gạt tay