Từ hôm đó, Mộ Dung Cẩm hay lén đi ra kinh thành chơi, và đi luyện tập cùng sự chỉ dẫn của Ảnh Quân, siêng năng tập luyện không sót buổi nào. Ngày lễ thành thân của Tiệp Nhi và Hiên Viên Triệt đã được định ngày, và hỉ phục lại do chính tay của Băng Nguyệt cô chuẩn bị. Nhược Uyên đã đích thân nhờ thì cô nào dám từ chối chứ. Và hôm nay, Băng Nguyệt đang bận rộn tạo trâm cài cho việc hỉ phục trong thư phòng, thì Đông Hoa đi vào báo.
- Chủ tử, nhị vương phi đã đến Vạn Hoa Các.
Băng Nguyệt không nhìn lên mà chỉ nói.
- Đến rồi thì mời nàng ta vào đây.
- Vâng.
Trang phục của cô.
Nhược Uyên mặt không vui hậm hực đi vào, ngồi yên vị bên ghế. Sát khí toả ra khắp phòng nghi ngút, Băng Nguyệt nhìn lên nói.
- Nhìn ngươi có vẻ không vui nhỉ.
Nhược Uyên nói.
- Cái tên nhị vương gia đó, vô tâm, lạnh nhạt, tham công tiếc việc, đều là giả dối. Nam nhân ai cũng giống nhau.
Băng Nguyệt vừa lắp ráp vừa nói.
- Nhị vương gia và ngươi cãi nhau.
Nhược Uyên không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. Băng Nguyệt nói.
- Ngươi bỏ đi như vậy, không sợ hắn sẽ đi tìm ngươi sao.
Nhược Uyên quay đi.
- Sẽ không đâu.
Bên ngoài liền truyền vào giọng âm lãnh.
- Nương tử.
Mộ Dung Lục Thanh đi vào. Hướng Băng Nguyệt cúi người nhẹ, Băng Nguyệt cũng nhẹ nhàng đáp lễ. Băng Nguyệt nhìn y phục của 2 người họ tán thưởng.
- Y phục phu thê không tệ. Dù sao cũng sắp vào đông, mặc y phục như vậy cũng tốt.
Lục Thanh cười nhẹ, nói.
- Điều là nhờ có Băng Nguyệt cô nương khéo tay, vải rất đẹp.
Băng Nguyệt gật đầu.
- Lục vương gia khách sáo rồi.
Nhược Uyên lườm Lục Thanh, rồi quay mặt đi chỗ khác. Anh nhìn phía Băng Nguyệt, hiểu ý cô đứng dậy đáp.
- Ta đi xem xét hỉ phục, 2 vị cứ tự nhiên.
Rồi nhấc chân bước đi, cánh cửa được Đông Hoa nhẹ nhàng khép lại. Không khí xung quanh chìm vào im lặng, nơi thân ảnh cả 2 nam nữ hoà quyện vào nhau. Lục Thanh mở lời trước.
- Uyên Nhi.
Nhược Uyên ngắt lời.
- Ngài đến đây làm gì?
Lục Thanh cười lãnh đạm nói.
- Ta đến đón nàng về phủ.
Nhược Uyên cô quả quyết.
- Không đi. Ngài tự đi mà về.
Anh đứng im đó, nói.
- Nếu nàng không về, ta cũng không đi.
Nhược Uyên bật dậy nhăn mày.
- Mộ Dung Lục Thanh, chàng đừng có quá đáng.
Anh đưa bộ mặt dày đi tới sát đối diện với Nhược Uyên.
- Ta quá đáng ra sao. Không lẽ phu quân đến đón nương tử của mình về là sai hay sao ?
Cô không biết phải đáp trả lại thế nào, chỉ có thể cắn răng mắt đối mắt với anh. Cô quay mặt đi, khoanh tay.
- Ta mặc kệ chàng.
Nhưng Lục Thanh đã ôm choàng cô từ phía sau lưng, cả người cô bị bao quanh bởi cơ thể lớn của anh. Anh đặt cằm lên vai cô, nói.
- Ta có lỗi vì