Chiếc xe ngựa lăn bánh ra khỏi Tề Quốc, từ lăn bánh đến Thuỷ Quốc, và di chuyển từ Tề sang Thuỷ Quốc sẽ mất tận 2 ngày để có thể đến đó. Xe ngựa di chuyển trên đường, cả 2 đã thay xiêm y đơn giản, y phục của Nhược Uyên.
Y phục Băng Nguyệt.
Kiểu tóc như hình, trên tay vẫn giữ cây quạt của mình, lâu lâu lại vén rèm cửa xem xét bên ngoài. Chiếc xe lăn bánh đi cho đến khi rạng sáng, họ liền ghé nghỉ ngơi 1 lúc ở 1 thôn làng nhỏ và đợi cho ngựa nghỉ ngơi lấy sức đi tiếp, Nhược Uyên cùng Băng Nguyệt sẵn tiện đi dạo 1 vòng quanh nơi thôn nhỏ này. Người dân nơi đây đa phần khó khăn, đa phần toàn là người già neo đơn, Nhược Uyên đi đến bắt chuyện thì biết rằng nơi đây nằm riêng biệt nên việc xin trợ cấp, thì rất khó. Và họ cần có ngân lượng để trao đổi với đám người ở những thành lớn. Băng Nguyệt nhìn những dân làng ở đây, cô cho thuộc hạ đặt 2 thùng ngân lượng lớn ở đây kèm theo lời nhắn với trưởng làng.
- Số ngân lượng này, các người hãy dùng nó để tự sinh sống. Mong rằng những điều may mắn sẽ đến với các người.
Trưởng làng đó vui vẻ, cúi đầu cảm tạ Băng Nguyệt, người trong làng cũng đều mừng rỡ lia lịa cảm ơn cô. Họ còn nhắn rằng, khi trở nên khá giả nhất định sẽ hoàn trả cho cô. Băng Nguyệt đưa giọng chối từ không nhận báo đáp và không cho họ biết tên của mình. Cùng với Nhược Uyên quay trở lại xe ngựa đã được chuẩn bị sẵn sàng. Định bước lên từ xa đã có thân ảnh nhảy tới ôm chầm lấy thắt lưng Nhược Uyên, cô bất ngờ ngước đầu lên. Thì gương mặt quen thuộc đã đập thẳng mặt cô.
- Lục Thanh.
Lục Thanh hầm hầm sát khí nhìn cô.
- Nàng còn nhớ đến phu quân này sao, phu nhân.
Cùng lúc đó về phía Băng Nguyệt, có thân ảnh nhanh nhẹn hướng cô ra chiêu, Băng Nguyệt theo đó nghiêng người mở quạt quất quạt tạo ra lực đẩy về phía người ra đòn kia. Người kia né được, theo đó ra đòn hướng kiếm kề ở cổ của cô, Băng Nguyệt gấp quạt hất kiếm gần mình ra, theo đó chĩa quạt về phía trước mặt người kia. Cô cười nhẹ.
- Tam vương gia, thân thủ cần luyện tập thêm.
Mộ Dung Cẩm bất ngờ, nhưng cũng cười trừ.
- Băng Nguyệt tỷ, lợi hại. Không đấu lại tỷ.
Băng Nguyệt rút tay lại, khép quạt gõ nhẹ lên đầu Mộ Dung Cẩm.
- Khi ra đòn không nên tấn công dứt khoát, cần phải dùng vài mánh khoé ở đây.
Mộ Dung Cẩm ôm đầu.
- Ai da, đệ biết rồi. Đệ sau này sẽ không vậy nữa.
Băng Nguyệt chỉnh trang y phục của mình, từ bên kia Mộ Dung Lục Thanh cùng Nhược Uyên đang bị cưỡng chế trong tay đi đến. Băng Nguyệt nói.
- Tại sao 2 ngài lại ở đây.
Lục Thanh đáp.
- Ta đến để đón nhị vương phi về.
Mộ Dung Cẩm cười tươi nói.
- Đệ đến tìm Băng Nguyệt tỷ.
Nhược Uyên lắc đầu nói.
- Thiếp muốn đi, thiếp không muốn về.
Lục