*Hoa Viên Vạn Hoa Các*
Băng Nguyệt ngồi bên ghế nhâm nhi tách trà của mình theo thói quen đưa mắt nhìn xa xăm. Dung Cẩm đi tới ngồi xuống đối diện cô, hào hứng.
- Băng Nguyệt tỷ, đệ nghe nói ở thành Thuỷ Quốc có nhiều món ngon vật lạ lắm. Tỷ đi cùng đệ tham quan đi.
Băng Nguyệt quăng Tiểu Cửu cho cậu nói.
- Đây, ngài đi cùng nó. Nó bảo vệ ngài.
Mộ Dung Cẩm nhìn con hồ ly nằm trong tay mình, nó nhìn cậu, cậu nhìn nó. Dung Cẩm nói.
- Nhưng ta tự bảo vệ được mình rồi. Tỷ không cần lo việc đó đâu. Ta có thể bảo vệ tỷ mà.
Băng Nguyệt cười nhẹ đáp.
- Ta biết ngài mạnh, nhưng khi đối diện với hành ngàn vạn binh lính, với sức 1 mình ngài chưa thể đủ để chống lại đâu. Ngài cần luyện thêm nhiều lắm.
Dung Cẩm đặt Tiểu Cửu xuống bàn, đưa ánh mắt âm trầm nhìn cô.
- Vậy nếu ta mạnh hơn, tỷ sẽ chấp nhận ta chứ ?
Băng Nguyệt nói.
- Chấp nhận ngài ! Vì điều gì ?
Mộ Dung Cẩm thấy mình lỡ lời, vội đỏ mặt quay đi.
- Xin...xin lỗi. Không có gì, tỷ quên lời đệ nói lúc nãy đi.
Băng Nguyệt nhìn vẻ ngại ngùng kia của cậu, liền mỉm cười.
- Đùa ngài thôi, ta đưa ngài đi tham quan.
Dung Cẩm bật dậy vui vẻ.
- Tốt quá.
Nói rồi, cả 2 đi ra ngoài đi dạo quanh kinh thành Thuỷ Quốc. Còn về phía Nhược Uyên, cô bị Lục Thanh trách phạt vì lúc nãy dám bỏ rơi anh. Lục Thanh nói.
- Nương tử, nàng thật tàn nhẫn. Dám bỏ rơi phu quân của mình.
Nhược Uyên cười trừ nói.
- Lục...Lục Thanh, chàng nghe ta nói, ta không phải cố ý đâu.
Lục Thanh nhấc bổng cô lên rồi thả cô lên giường.
- Ta sẽ trừng phạt nàng, nàng đừng mong sẽ bước xuống giường được.
Rồi cúi đầu chiếm lấy môi của cô, Nhược Uyên cố thế nào cũng không thể tránh được, thế là từ trong phòng phát ra những âm thanh nhạy cảm, 2 nữ tỳ chỉ dám đứng cách xa phòng, canh chừng để không cho ai làm phiền cả 2 người chủ tử của mình.
*Về Phía Băng Nguyệt*
Cô cùng Dung Cẩm dạo trên đường, đi từ gian hàng này sang gian hàng khác, Dung Cẩm như đứa trẻ tò mò với tất cả mọi thứ. Những món ngon đã bị cậu nhanh chóng xử lý, theo đó đi ngang qua người bán kẹo hồ lô, Dung Cẩm tròn mắt nhìn tay thì kéo lấy vạt áo cô nói.
- Băng Nguyệt tỷ, đó là gì vậy ?
Băng Nguyệt nhìn qua nói.
- Là kẹo hồ lô, sao ngài muốn ăn thử không.
Dung Cẩm gật đầu. Băng Nguyệt đi qua lấy 2 xâu, rồi đưa 1 cây cho cậu. Cô nói.
- Thử đi.
Dung Cẩm ăn viên đầu tiên, 2 mắt sáng nói.
- Ngon quá. Từ nhỏ đến giờ đệ chưa bao giờ ăn thứ này.
Băng Nguyệt gật đầu, rồi cô cũng ăn lấy xâu hồ lô của mình. Mặt trời dần buông, Dung Cẩm cùng cô sánh bước trên đường.
- Hôm nay vì có tỷ nên đệ rất vui. Chưa bao