"Lâm Tử Quỳ, em còn nhớ 4 năm trước em ở đây tỏ tình với chị không?"
"Nhớ kỹ, đương nhiên nhớ kỹ, 4 năm trước em đeo chiếc nhẫn này ở ngón giữa của chị.", nâng hai tay của Phương Y Ái đặt trong lòng bàn tay, "Còn nhớ đêm đó chúng ta ở đây, ở trên xe chị triền miên đến sáng, bây giờ em vẫn còn nhớ kỹ dáng vẻ mê người đêm đó của chị nữa."
Đối với lời nịnh đầm của cô ấy thì mũi cũng phồng to ra, nhưng mà nhớ lại chuyện đêm đó, bản thân mình thế mà lại cho phép cô ấy hồ đồ như vậy, nương theo bóng đêm tùy ý đỏ mặt, nhắm mắt nhớ lại ký ức điên cuồng, phóng khoáng trên xe lúc đó.
Cũng vào một đêm mát mẻ như vậy, nhưng bởi vì Lâm Tử Quỳ đột nhiên biểu lộ làm cô xao động, chỉ trong nháy mắt mà như thiên lôi đụng phải địa cầu, ở trên xe Phương Y Ái trình diễn một loạt hình ảnh 18+ nóng phỏng mắt, nhễ nhại mồ hôi. Nụ hôn tuyệt vời, bàn tay nóng bỏng, cơ thể bùng nổ, không gì có thể kiềm chế ham muốn, chỉ nhớ rõ dây dưa đến lúc hướng Đông sáng bừng...
"Đây là điều chị muốn nói với em sao? Nghiêm túc một chút."
Nữ vương đại nhân ngẩng đầu liền nhìn thấy vẻ mặt đầy thỏa mãn, hạnh phúc của nhà văn Lâm, biết chắc cô ấy đang hồi tưởng lại chuyện làm người ta xấu hổ năm nào. Gương mặt lạnh lùng, nghiêm khắc báo cho cô ấy biết bản thân đang bất mãn.
"Khụ khụ, nhớ rồi." Trưng ra vẻ mặt đứa trẻ ngoan ngoãn biết sai nhận tội, Phương Y Ái tức giận đẩy Lâm Tử Quỳ ra, bản thân đang nổi nóng, nhưng lại rảnh rỗi đứng ở đây để người ta trêu chọc mình.
Bất thình lình tạo cơ hội cho Phương Y Ái thoát khỏi, người đẹp tức giận khẳng định là muốn dỗ ngọt..
Chạy đuổi lên phía trước: "Tiểu Ái, đừng quấy nữa, loại chuyện này có đáng giá để lạnh nhạt với em không?"
"Loại chuyện này, em nghĩ chị muốn kết hôn là "loại chuyện này"? Lâm Tử Quỳ, em làm chị quá thất vọng rồi."
Vốn là một câu bong đùa, không nghĩ tới hậu quả rất ngoài dự định, vô tình dẫm phải mìn của Phương Y Ái.
Vừa tức vừa vội, có phần lớn tiếng nói với Lâm Tử Quỳ.
"Vậy rốt cuộc chị muốn thế nào a?"
"Chị muốn ngay bây giờ, ở nơi em từng tỏ tình với chị, đem chiếc nhẫn ở ngón giữa đặt lên ngón áp út của chị." Giơ bàn tay trái lên trước mặt, bình tình, nhìn chăm chú Lâm Tử Quỳ.
"Tại sao chị phải nhất định kết hôn chứ? Em thật sự không hiểu, kết hôn rất quan trọng với chị sao?" Tìm mọi cách lấy lòng khuyên giải, Phương Y Ái vẫn như cũ "bướng bỉnh cố chấp" trong mắt Lâm Tử Quỳ, kiên trì cũng không gì lay chuyển được.
"Bởi vì trong lòng em - Lâm Tử Quỳ - chưa bao giờ tin tưởng vào tình yêu, em đối với chị không hề tin tưởng, mà chị cái gì cũng đều cho em, con người chị, trái tim chị, mọi thứ chị sở hữu, chị chưa bao giờ giấu giếm em việc gì, còn em... trái tim em căn bản là lạnh lùng, dù chị nỗ lực như thế nào cũng không thể cảm hóa được trái tim em. Mọi thứ.. mọi thứ đều không bằng vị trí .. người kia trong lòng em."
Nếu như lúc nãy, Lâm Tử Quỳ còn phản bác được vài câu, thì bây giờ toàn thân run rẩy vì khiếp sợ. Cuộc nói chuyện làm cho Lâm Tử Quỳ không biết nói gì để chống chế, xấu hổ vô cùng. Phải thừa nhận Phương Y Ái thật sự rất hiểu cô, như con giun trong bụng, nhìn thấu mọi việc.
"Thế nào? Nói không nên lời phải không. Em thật sự cho rằng Phương Y Ái là một kẻ ngu si sao? Trong năm đầu quen chị, em vẫn còn đối với cô ấy dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, mấy ngày gần đây em còn tìm một cô bé kế toán rất giống cô ấy nữa a! Vẻ đẹp bình thường, vóc người bình thường, bình thường đến mức không thể bình thường hơn, chị không hiểu, nói về vẻ đẹp, về tài năng, về gia thế và học thức, chị có chỗ nào thua kém cô ấy chứ? "
Một hơi nói ra hết nỗi uất nghẹn trong 5 năm, như là một phương thức trút giận nhanh chóng không gì bằng, trái tim băng giá nhìn Lâm Tử Quỳ, cho dù đang trong đêm tối, giọt nước mắt còn sáng hơn ánh trăng, càng biểu hiện sự quạnh quẽ.
"... Tiểu Ái..."
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng không cách nào làm cho vợ thoải mái, nước mắt tuôn rơi chỉ làm cho lòng đau đớn.
"Đừng gọi chị như vậy, " nâng tay lau những giọt nước mắt đang chảy, "Không yêu cầu bất cứ điều gì khác, chỉ cần em và chị kết hôn, cho một lời hứa hẹn, nếu như em thấy thiệt thòi, thì đừng tìm chị nữa. Vẫn là câu nói kia, vé máy bay ở chỗ em, tương lai là do em, em làm sao thì làm.."
Lúc Phương Y Ái mở cửa xe muốn đi, Lâm Tử Quỳ nhất thời phản xạ có điều kiện, trong lòng rầu rĩ , muốn giải thích với Phương Y Ái.
"Tiểu Ái, chị xuống xe trước đi, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng."
"Bây giờ chị không muốn nói gì hết, buông chị ra, đừng lôi kéo..."
Phương Y Ái đã ngồi vào ghế lái, mắt thấy cô ấy muốn mở máy xe, Lâm Tử Quỳ nhất thời sốt ruột không một chút suy nghĩ. Nhanh chóng xông lên mở cửa xe, một tay nắm lấy chân Phương Y Ái , một tay ôm eo Phương Y Ái, nghĩ muốn dùng hình thức ôm công chúa để kéo nữ vương bệ hạ ra.
"A! Lâm Tử Quỳ em làm gì vậy? Buông ra."
Mới đầu Phương Y Ái đối với hành động lỗ mãng củaa Lâm Tử Quỳ vừa tức giận vừa sợ, sau khi đánh giá kỹ bản thân đang trong không gian nhỏ hẹp, tự giác thôi không giãy dụa, thuận lợi lấy túi xách ở trên ghế phụ, quay qua đánh vào đầu Lâm Tử Quỳ.
"Bốp. . . Bốp. . ."
"A! A! Tiểu Ái, sao chị lại đánh em ? Đừng a.. A, đau.. Đau."
Nghiêng đầu cũng vô ích, đang ôm Phương nữ vương trong tay lại không dám buông ra, chỉ cố gắng kiên cường dùng mặt tiếp xúc với túi da. Ai ngờ người kia ra tay thật mạnh
"Còn không buông chị ra?" Mặc dù đang nổi nóng, nhưng đánh nhiều như vậy, bản thân cũng đau lòng, tuy là lớn tiếng, nhưng ý tứ hòa hoãn đi rất nhiều.
"Chúng ta ở đây nói chuyện rõ ràng nếu không em sẽ không buông ra!"
"Được thôi, nói đi!"
Thích cách nói trẻ con của Lâm Tử Quỳ có thể chạm đến chỗ mềm mại trong nội tâm sâu thẩm.
Được Phương Y Ái đồng ý, nhà văn Lâm mới yên tâm, nhẹ nhàng ngồi trên cát.
Trong mắt có chút hổ thẹn và cũng có đau lòng.
Hổ thẹn chính là bản thân làm thương tổn